Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 578: Ký Thỏa Thuận. (1)

Chương 578: Ký Thỏa Thuận. (1)Chương 578: Ký Thỏa Thuận. (1)
Liên lập tức ra ngoài kiểm tra, vừa ra đến cổng thì nhìn thấy lão gia tử Tô gia vui vẻ cười khà khà từ trên xe ngựa đi xuống, theo sau là Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Thần nhìn thấy xe ngựa mà hai mắt phát sáng, thích thú hỏi Tô Ngưng Nguyệt: "Tỷ, xe ngựa ở đâu ra vậy, sau này, đệ có thể lên ngồi thử được không?" Tô Ngưng Nguyệt cười nói: "Lên đi, đây là xe ngựa của nhà chúng ta, vừa mới mua xong, sau này sau khi đệ tan học sẽ giao nó cho đệ chăm sóc."
"Được, sau này đệ sẽ cho nó ăn." Nói rồi Tô Thần thích thú trèo lên xe ngựa, Diêu Xuân nhìn thấy xe ngựa cũng vui mừng nói: "Sao lại nghĩ tới chuyện mua xe ngựa vậy.'
Lão gia tử Tô gia nói: "Nguyệt nha đầu nói là mua xe ngựa cho tiện, để chúng ta chuyển hàng hóa, không cần phải lúc này cũng mượn xe bò của nhà Nhị Ngưu nữa."
"Đúng là tiện lợi, mau dắt xe ngựa vào hậu viện đi." Diêu Xuân dắt Lý Tích Tuyết đi vào trong, đôi mắt to tròn của Lý Tích Tuyết long lanh nhìn chiếc xe ngựa, Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy ánh mắt của Lý Tích Tuyết thì mỉm cười và cho Lý Tích Tuyết ngồi lên xe ngựa, nàng nói với Lý Tích Tuyết: "Ngưng Nhi ngồi trên xe ngựa để Thần Nhi ca ca của muội đánh xe nhé."
Lý Tích Tuyết ngoan ngoãn ngồi trên xe ngựa, vui vẻ nói với Tô Ngưng Nguyệt: "Vâng."
Tô Ngưng Nguyệt nói với tiểu đệ Tô Thân nhà mình: "Nghe thấy chưa, còn không mau dắt xe ngựa vào trong hậu viện."
Tô Thần nhìn Lý Tích Tuyết, vui vẻ dắt ngựa vào hậu viện, vừa đi vừa nói: "Ngưng Nhi muội muội ngồi cho vững nhé, đừng để bị ngã."
Lý Tích Tuyết dùng giọng nói dễ thương đáp lại: "Vâng, Ngưng Nhi sẽ ngồi yên." Tô Ngưng Nguyệt nhìn tiểu đệ Tô Thần nhà mình dắt xe ngựa đi, mỉm cười và nói với mẫu thân của mình và lão gia tử Tô gia: "Nhìn thấy không, chỉ cần có Ngưng Nhi là Thần Nhi lập tức vui vẻ mà đi."
Diêu Xuân cũng phụ họa: "Chẳng phải thế sao, hôm nay dính lấy ta cả ngày, chỉ bởi vì Ngưng Nhi ở cùng với ta."
Lão gia tử Tô gia cười không khép được miệng nói với Diêu Xuân: "Chẳng phải là học theo lão nhị sao, nhớ năm đó lão nhị nhìn thấy con liên đờ đẫn không đi nổi nữa, suốt ngày lẽo đão theo sau con như cái đuôi, chúng ta gọi mà nó cũng không thèm để ý."
Diêu Xuân nhớ tới lúc phụ thân của Tô Ngưng Nguyệt vẫn còn sống, mặt ửng hồng nói: "Đều đã qua cả rồi, phụ thân người đừng nhắc tới chuyện này nữa."
Hóa ra còn có cả chuyện này, xem ra là có một vài thứ thật sự là sẽ có di truyền, 3 người vừa trò chuyện vừa đi về đại sảnh, lúc này Tô Ngưng Nguyệt mới nhớ ra là quên chưa hỏi xem mấy ngày nay mẫu thân nhà mình bận rộn chuyện gì. Thế nên Tô Ngưng Nguyệt liền hỏi: "Nương mấy ngày nay chẳng lúc này nhìn thấy người, người đang bận việc gì vậy?”
Diêu Xuân đáp: "Mấy hôm nay toàn ở nhà xưởng nói chuyện với Vương đại nương, thỉnh thoảng cũng giúp Vương đại nương làm việc, em gái ruột của Vương đại nương có một tiểu nha đầu, 11 tuổi, nghe Vương đại nương nói là ngũ quan thanh tú, người cũng thật thà, nương muốn xem xem thế nào, đại ca của con sắp sửa 13 tuổi đến nơi rồi, thêm hai năm nữa là 15 rồi, tới lúc đó thì phải định hôn, xem xét trước một chút.
Tô Ngưng Nguyệt thẹn mướt mồ hôi, nhìn mẫu thân của mình nói: "Nương, đại ca mới có 12 tuổi, cái người nói cũng phải mấy năm nữa, bây người người đã suy nghĩ tới chuyện này có phải là quá sớm không?"
Diêu Xuân cười nói: "Không sớm đâu, chồng của em gái Vương đại nương bị bệnh mà qua đời, Vương đại nương muốn đón hai mẹ con họ tới thôn của chúng ta để chăm sóc, ta thấy Vương đại nương cũng ở xưởng bận rộn làm không hết việc, đợi em gái của bà ấy tới, nếu như phẩm hạnh mà tốt thì có thể giữ bà ấy làm việc ở trong xưởng của nhà mình, như vậy thì nương có thể để cho đại ca con và tiểu nha đầu kia bồi dưỡng tình cảm từ khi còn nhỏ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận