Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 866: Tiệc Trong Cung (1)

Chương 866: Tiệc Trong Cung (1)Chương 866: Tiệc Trong Cung (1)
Phất tay ra hiệu cho những người kia lui xuống, chính mình ở lại kiểm tra một lần nữa, lần này không thể chấp nhận nửa điểm sai sót.
Chờ đến khi kiểm tra hết thảy mọi thứ, màn đêm cũng đã buông xuống, sao trên trời lấp lánh tìm cảm giác tồn tại, những chiếc đèn lồng đung đưa trong gió, bóng dáng in trên mặt đất cũng đang thay đổi.
"Đi thôi." Giọng nói của Tô Ngưng Nguyệt vang lên.
"ỒI Đúng rồi, các ngươi dọn dẹp lại nơi này đi, không được để nhiễm chút bụi nào."
Tô Ngưng Nguyễn dẫn đám người Tố Trinh ra ngoài, nàng còn phải hồi cung chải đầu soạn sửa, đứng ở đây cả một ngày, trên người không biết đã dính bao nhiêu bụi, vì thể diện của Bắc Việt, nàng phải sửa soạn bản thân cho thật tỉnh tế, không thể làm mất mặt của hắn nha, mặc dù biết là hắn có cần hay không.
Khi Tô Ngưng Nguyệt tắm rửa thay trang phục xong, Tố Trinh đang bày một số đồ ăn nhẹ lên bàn, chỉ là một cái đĩa nhỏ, nhưng rất tinh tế, chỉ nhìn thôi đã khơi lên cảm giác muốn ăn.
"Sao bây giờ lại làm điểm tâm?" Tô Ngưng Nguyệt ngồi trước bàn.
"Nương Nương, hôm nay người chưa ăn gì, lát nữa đến dự tiệc cũng không ăn được gì, nô tì sợ người lúc đó không ăn gì, bụng đói đến mức khó chịu." Tố Trinh đẩy đĩa bánh lên trước mặt Tô Ngưng Nguyệt.
Trong lòng Tô Ngưng Nguyệt có một chút ấm áp, Tố Trinh vẫn mãi chu đáo như vậy. Nàng gật nhẹ đầu, trên mặt nở một nụ cười ấm áp, giơ tay với chiếc bánh, nhẹ nhàng lấy một miếng.
Tô Ngưng Nguyệt ăn không nhanh, không cho người khác cảm giác miễn cưỡng ăn vào, chỉ là khi nàng đang từ từ thưởng thức, Tố Trinh nhìn nàng ăn, trong lòng khẽ thở dài, nếu nàng không ăn, nàng ấy cũng không còn cách nào khác, may mà lần này có thể khiến nàng ăn một chút.
Tô Ngưng Nguyệt thật ra không đến mức đói, ăn chút đồ thậm chí còn cảm thấy dạ dày vẫn khó chịu, có lẽ do đói quá lâu, bây giờ không còn cảm giác gì, lại cả thấy khá tốt, đói quá, cũng cảm thấy không còn đói nữa; đau quá, cũng không cảm thấy đau nữa.
Nhưng nàng vẫn ăn tiếp, đây là tâm ý của Tố Trinh, không phải quá lớn, nhưng đây là sự ấm áp duy nhất nàng cảm nhận được trong thời gian này, nàng không muốn phụ nó.
Ăn xong miếng này, Tô Ngưng Nguyệt thật sự không thể ăn tiếp nữa, có lẽ do đã lâu rồi chưa ăn đồ gì, mặc dù vừa nãy ăn rất chậm, nhưng bây giờ dạ dày nàng có chút khó chịu, không phải quá đau, không lộ rõ vẻ đau trên mặt.
"Nên đi thôi, bữa tiệc cũng sắp bắt đầu rồi, vẫn nên đi sớm thì tốt hơn." Tô Ngưng Nguyệt hạ tay xuống, đứng lên, cười nói với Tố Trinh.
Tố Trinh để ý Tô Ngưng Nguyệt chỉ ăn một miếng, ánh mắt thoáng thất vọng, nhưng rất nhanh đã biến mất. Nhanh chóng trả lời: "Vâng"
Tô Ngưng Nguyệt chú ý ánh mắt Tố Trinh, nàng muốn nói gì đó, nhưng nghĩ đến việc này, nàng đau thì đau đi, không nên để thêm người lo lắng cho nàng nữa, nghĩ đến đây, nàng không nói những lời định nói nữa.
"Đi thôi!" Nàng nhẹ nhàng nói, rồi đi ra ngoài.
Nơi tổ chức yến tiệc tối nay ánh đèn rực rỡ, cung nữ và thái giám bận rộn ra ra vào vào, trong đó có không ít những quan cấp cao, tùy ý ngồi vào vị trí, trò chuyện sôi nổi với những người xung quanh. Vô cùng vui vẻ.
Sứ giả của nước Nam Lĩnh đã đến đủ, vô tư ngồi trên ghế, ăn uống vui vẻ, không để ý ánh mắt của người bên cạnh, cũng chẳng để ý đây là địa bàn của nước khác, nên làm như nào vẫn làm như thế. Ngồi cạnh nước Nam Lĩnh là sứ giả nước Bắc Minh, thấy mấy hành động của nhóm người Nam Lĩnh, liền tránh sang một bên, thấy bọn họ rải rượu khắp nơi, lại tránh sang bên nữa, mặc dù trên mặt vẫn là cười cười đùa đùa, không có ý khinh thường, nhưng động tác rất rõ ràng, vô tình mang lại ý khinh thường.
Lần này là Bắc Minh Trì và Lý Duyệt Dĩnh của nước Bắc Minh đến, hai người vừa kết hôn không lâu, lại thêm việc Bắc Minh Trì đưa Lý Duyệt Dĩnh về nhà, thuận tiện đến tham gia tiệc lần này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận