Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 665: Trò Chuyện (1)

Chương 665: Trò Chuyện (1)Chương 665: Trò Chuyện (1)
"Ta vẫn luôn cho rằng con là một đứa trẻ thông minh, làm việc luôn có chừng mực, biết cân nhắc lợi hại. Nhưng mà hiện tại, không thể không nói, con khiến cho ta cảm thấy quá thất vọng.
Tâm tư của phụ thân con, con đáng ra phải rõ ràng hơn bất kỳ ai mới đúng. Bắc Minh, nương chỉ có mình con là nhi tử, nhưng phụ thân con lại không phải chỉ có mỗi một mình con, ông ấy còn rất nhiều nhi tử khác nữa. Con không chịu nghe lời ông ấy, thế nhưng lại có rất nhiều người khác nguyện ý nghe lời ông. Con nên biết rằng, gia sản nhà Bắc Minh, đừng có nói với ta là con không muốn nó nữa."
Bắc Minh đau đớn lùi lại vài bước về phía sau, sau đó nhắm mắt lại và nói:
"Nương, vì chuyện như vậy mà con phải từ bỏ nữ nhân mình thích sao? Nương, con chỉ muốn tranh thủ một chút."
"Con à, không phải là nương không cho con tranh thủ, nếu vị Tô tiểu thư kia cũng thích con, sao nương không thành toàn cho được? Nhưng rõ ràng vị Tô tiểu thư này một chút cũng không thích con. Như vậy nương giúp con làm gì nữa?"
Bắc Minh à, cô nương đó là người thông minh, nếu nàng cũng thích con thì lúc ta nói muốn nàng làm dưỡng nữ, nàng nên cự tuyệt mới phải. Nhưng rõ ràng này không có cự tuyệt ta, thậm chí còn nhìn thấu ý ta, hơn nữa còn rất phối hợp nữa.
Nếu có thể, ta cũng hy vọng con có thể cưới cô nương mà mình thích, sống cuộc sống hạnh phúc về sau. Bắc Minh, con phải từ bỏ, biết không?"
Nghe mẫu thân nói vậy, Bắc Minh không muốn tự lừa mình dối người nữa, tuy lời nói của mẫu thân hắn ta quả thật thực tàn nhẫn, nhưng chẳng phải đều là sự thật sao?
Căn bản Tô Ngưng Nguyệt không có bất kỳ cảm giác khác biệt nào đối với chính hắn ta. Nàng thậm chí còn muốn trốn tránh tình cảm của hắn ta. Nhưng tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Rõ ràng hai người họ vừa mới hợp lực tác chiến với nhau. Vì sao trong phút chốc, hắn ta lại từ thiên đàng rớt xuống địa ngục?
Tô Ngưng Nguyệt không biết cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con bọn họ, kỳ thật dù biết, nàng cũng không để ý lắm. Thật ra thì nói thế nào đây, nếu như Bắc Minh thích là cô nương mười tuổi gì đó, có khi còn nhìn không ra, nhưng nàng dù sao cũng không phải tiểu cô nương mười tuổi. Đời trước nàng đã sống qua tuổi trưởng thành, chính nàng cũng đã từng là một cô gái đã thầm thích qua người khác nha.
Vậy nên nàng đã sớm nhìn ra tâm tư Bắc Minh đối với mình, chỉ là vẫn giả vờ như không biết, không đáp lại mà thôi.
Bản thân nàng vốn đang tìm cách khiến hắn ta biết khó mà lui, nào ngờ Bắc Minh phu nhân lại giúp đỡ, còn quả quyết như vậy. Nếu Bắc Minh phu nhân đã xuất trận, cớ gì nàng lại không thành toàn? Vừa hay, ý của bà ta lại rất hợp với ý nàng.
Vì vậy, khi Bắc Minh phu nhân đề nghị nhận Tô Ngưng Nguyệt làm nghĩa nữ, nàng đã vui vẻ đồng ý. Bằng không, bọn họ tưởng rằng ai cũng có thể làm nghĩa mẫu của nàng sao?
Nhưng mà, trở về nói với gia đình về chuyện này làm sao đây? Cũng không biết lúc nàng nói ra, vẻ mặt của các nàng ấy sẽ như thế nào nữa. Hy vọng là sẽ không quá kích động đi.
Tô Ngưng Nguyệt về đến nhà, sau đó nhân dịp tất cả mọi người tụ lại, muốn nói chuyện này cho mọi người nghe. Chỉ là nàng còn chưa kịp mở miệng, Diêu Xuân đã hỏi đến:
"A, Ngưng Nguyệt, ta nghe nói hôm nay có người tới "Ngự Nhan Phường" gây rối, con... có làm sao không?"
"Nương, không có gì đâu, con đoán là có người bất mãn do sinh ý làm ăn của con quá tốt thôi, cho nên mới cố tình đến phá hoại. Nhưng bọn con cũng không sợ bọn họ, còn vạch trân được bọn họ nữa, kết quả là mặt mũi hai vợ chồng nhà kia đều xám xịt hết cả. Sinh ý của cửa tiệm cũng không bị ảnh hưởng."
Diêu Xuân thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Ai nha, con xem con đấy, cũng thật là, nhường người ta chút thì có sao? Việc buôn bán không cần phải quá mức cậy mạnh, dù sao cũng phải chừa cho người ta đường sống nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận