Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 79: Muốn Báo Thù (1)

Chương 79: Muốn Báo Thù (1)Chương 79: Muốn Báo Thù (1)
Diêu Xuân biết Tô Ngưng Nguyệt muốn báo thù, nhưng lại sợ sau này con gái phải chịu khổ, dù sao sự việc cũng không to tát gì, thôi thì cứ bỏ qua vậy.
Tô Ngưng Nguyệt nghe xong thì cũng gật đầu.'Được rồi nương, con biết rồi, chúng ta cứ ăn sáng trước đi." Cả nhà bốn người cứ như vậy mà quây quanh chiếc bàn nhỏ dùng bữa sáng.
Tuy rằng ngoài mặt Tô Ngưng Nguyệt đồng ý với Diêu Xuân sẽ không đi tìm đại bá mẫu kia tính sổ, nhưng thực tế trong lòng nàng lại hoàn toàn ngược lại. Nếu có cơ hội, nàng chắc chắn sẽ trả lại gấp mười lần những chuyện mà bà ta đã làm với bọn họ.
Dùng xong bữa sáng, Tô Ngưng Nguyệt nói với Diêu Xuân muốn ra ruộng xem tình hình phát triển của rau cải, nàng dọn dẹp một chút rồi rời khỏi nhà.
Trên đường đến ruộng rau, Tô Ngưng Nguyệt vừa đi vừa nghĩ đến Thiên Vũ Hàn, không biết khi nào hắn mới về nữa, nàng cũng không ngờ được, hắn vừa đi chỉ mới hai ngày mà nàng đã nhớ nhung hắn đến vậy.
Nàng bỗng nhớ lại mấy chuyện trước đây, những điều mà Thiên Vũ Hàn đã làm cho nàng, tự hỏi vì sao hắn lại tốt với mình đến thế.
Bất tri bất giác, hảo cảm của nàng với Thiên Vũ Hàn cũng tăng thêm. Mà bên kia điều Thiên Vũ Hàn không biết chính là, Bắc Minh vẫn ở bên cạnh âm thầm bảo vệ cho nàng, chỉ là nàng không hề hay biết mà thôi.
Còn Bắc Minh thì vẫn đang đau đầu không biết có nên báo cáo chuyện đêm qua cho Thiên Vũ Hàn hay không. Nếu không báo, hắn ta cảm thấy mình là một cận vệ không đủ trách nhiệm, còn nếu báo, thì vương gia nhà hắn nhất định sẽ để tâm chuyện này.
"Dù gì bây giờ cũng không sao, hay là thôi không cần phải báo với ngài ấy vậy." Sau đó Bắc Minh quyết định tạm thời giấu chuyện đêm qua đi.
Hắn ta định đợi đến khi Thiên Vũ Hàn về sẽ báo cáo lại sau, mà bên phía Thiên Vũ Hàn, hắn tuyệt đối không ngờ rằng đến khi hắn về lại là một âm mưu đang chờ đợi hắn.
Trong cung, Hàn Vũ Đồng đang sốt ruột chờ Thiên Vũ Hàn.
"Tỷ tỷ, sao Hàn ca ca vẫn chưa về nữa."
Hàn Mi Nhi dùng ánh mắt không biết làm sao nhìn muội muội mình.
"Chắc là giờ này Thiên Vũ Hàn vừa mới lên đường quay về kinh thành."
Hàn Vũ Đồng lập tức xoay người lại, hơi chau mày nhìn Hàn Mi Nhi: "Tỷ tỷ sao lại nói như thế, Hàn ca ca phải sắp về đến đây rồi chứ?"
Hàn Mi Nhi nghe thấy thế thì bất lực, thở dài nói: 'Muội muội của ta à, tin tức truyền đi chậm, muội đừng vội."
Hàn Vũ Đồng bỗng dưng tỉnh ngộ, thì ra là có chuyện như vậy, chả trách Thiên Vũ Hàn đến giờ này vẫn chưa về, nghĩ đến đây nàng ấy mới thấy nhẹ nhõm, xoay người vui vẻ cười hì hì với Hàn Mi Nhi.
Hàn Mi Nhi nhìn dáng vẻ nàng ấy mà đau đầu, đưa tay đỡ trán cũng không biết phải nói gì nữa.
"Ây, rõ ràng là cùng một nương sinh ra, tại sao trí tuệ lại khác nhau đến vậy nhỉ?" Hàn Mi Nhi thâm nghĩ.
Thực ra Hàn Vũ Đồng cũng không ngốc, chỉ là nàng ấy lười động não mà thôi. Nếu nàng ấy chịu động não, thì trí tuệ cũng không kém gì Hàn Mi Nhi, thậm chí là vượt mặt nàng ta.
Hàn Vũ Đồng cảm thấy như vậy thì thật gò bó bản thân, quá là mệt đi, nên nàng ấy vẫn mãi vui chơi, mặc kệ những chuyện này.
"Thì ra Hàn ca ca vẫn chưa về, không biết khi huynh ấy về đây, muội nên nói gì với huynh ấy mới phải nhỉ?"
Hàn Vũ Đồng biết Thiên Vũ Hàn chắc là không có ấn tượng gì với mình, dù sao nàng ấy và hắn cũng chỉ gặp qua vài lần.
Mang theo tâm trạng vừa nôn nao vừa hồi hộp, nàng ấy không biết có nên chủ động tìm hắn nói chuyện khi hắn về đến đây không nữa.
Nghĩ đến đây, nàng ấy nhìn Hàn Mi Nhi bên cạnh.
"Tỷ tỷ, đến lúc Hàn ca ca về, muội nên làm sao đây ?"
Hàn Mi Nhi nhìn Hàn Vũ Đồng, cảm thấy muội muội này thật là không có tiền đồ mà.
"Không ngờ chỉ là một nam nhân mà có thể khiến cho muội thần hồn điên đảo như vậy." Hàn Mi Nhi nghĩ thầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận