Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 846: Tranh Luận (1)

Chương 846: Tranh Luận (1)Chương 846: Tranh Luận (1)
Anh Cách dẫn sứ thần Nam Lăng tiến vào ngự thư phòng, nhìn thấy Thiên Vũ Hàn đang ngồi trước bàn đọc sách, tuy là động tác nhàn nhã nhưng sẽ không có người cho rằng hắn là người lãnh đạm, vừa rồi chính là người vẫn kiêu ngạo trước mặt bọn họ, lại trở nên giống như một con cừu nhỏ trước mặt vị hoàng đế này, sẵn sàng hạ mình làm kẻ hèn nhát.
"Tham kiến Bắc Việt bệ hạ, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuết" Anh Cách thực hiện lễ nghi ở Nam Lăng quốc và cúi chào Thiên Vũ Hàn. Mặc dù Nam Hiên còn có chút miễn cưỡng, nhưng vẫn phải giữ lễ tiết, tuy rằng có chút chiếu lệ... nhưng vẫn dựa theo quy chuẩn mà làm theo.
Nhóm công tử ăn chơi trác táng trong cung do Trần Chiêu dẫn đầu vẫn giống như lúc mới vào thư phòng, thậm chí không thay quần áo, tất cả đều ngồi thẳng, mặc dù quần áo bẩn thỉu nhưng vẫn ngoan ngoan như khi nấy, không dám oán hận một câu.
"Ân, hoan nghênh các sứ thần Nam Lăng tới Bắc Việt quốc của chúng ta. Trãm vừa nghe nói vê những gì đã xảy ra trên phố. Điều đó thực sự không thoả đáng." Thiên Vũ Hàn nói, mặc dù trong lời nói thể hiện rằng hắn thấy có lỗi, nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng vô vị, không có một chút chân thành nào.
"Hoàng thượng Bắc Việt, đây là nghi lễ chào đón mà ngài dành cho đất nước của chúng ta sao, hoan nghênh chúng ta như vậy?" Trước khi Anh Cách kịp nói gì, tên tiểu tử Nam Hiên bên cạnh đã bắt đầu nói không tự chủ. Quả nhiên vừa mở miệng đã gây sự.
Lời nói của hắn khiến những người Bắc Việt ở đây đều tỏ ra lạnh lùng, nam nhân Nam Lăng này thật khiến người ta chán ghét.
"Hầy! Các vị khách quý, nhất định là các vị hiểu lầm rồi. Làm sao đây lại có thể là nghi lễ hoan nghênh của chúng ta được? Đây không phải là quà Nam Lăng tặng cho chúng ta trước sao?" Lần này người lên tiếng không phải Thiên Vũ Hàn mà là Vương công công, người lúc nào cũng đứng bên cạnh Hoàng thượng.
"Các ngươi đang già mồm nói át đi lẽ phải." Những người Nam Lăng không nói nên lời liên bắt đầu lắp bắp. Thật đúng với câu nói, kẻ xướng người hoạ, ta còn chưa nói xong, ngươi đã bắt đầu mở miệng, vừa nói đã bắt đầu bày trò diễn kịch.
"Các ngươi nhìn xem, nhìn xem, đây là bằng chứng bọn họ đánh chúng ta trên đường. Nhìn xem, chúng ta đều bị bâm tím một mảng to như vậy." Vừa nói, Thập Nhất hoàng tử Nam Hiên vừa xắn tay áo lên cho mọi người xem vết thương của mình, lên án rằng hắn bị thương nghiêm trọng tới mức nào.
Nhóm công tử Bắc Việt phía bên này cũng không lép vế, lần lượt xắn tay áo lên.
"Nhìn xem, đây mới là cái mà chúng ta gọi là vết thương. Vết thương của ngươi tuy nhiều nhưng chỉ là một vết sưng tấy thôi. Không nghiêm trọng bằng của ta." Một gã công tử lộ ra vết thương, vết thương ở trên cánh tay, mặc dù đã không còn chảy máu nữa nhưng là tại lúc đó xử lý qua loa, đã được chữa trị nhưng vẫn có thể nhìn thấy xương bên trong, vậy mà tiểu tử này thậm chí còn không kêu đau đớn gì cả.
Sau đó có rất nhiều người lộ ra vết thương còn lộ máu của mình.
"Lão tử bị rách một miếng thịt, còn chưa chưa tìm các ngươi đòi tiền khám bệnh thì thôi." Một tên công tử bị thương ở chân nói.
"Còn có ta, khuôn mặt của ta là quan trọng nhất. Nếu khuôn mặt này bị hủy hoại, nó sẽ làm mất hết giá trị của ta."
"Chân của ta bị gãy xương mà ta vẫn chưa nói gì đây này."
Bọn họ càng nói càng nóng nảy, gân như muốn nhổ hết nước bọt vào mặt đối phương.
"Im lặng!" Một giọng nói trâm thấp lạnh lùng vang lên, người muốn nói, người không muốn nói, đều nuốt lời nói vừa ra khỏi miệng. "Trẫm đang kêu các ngươi ở đây tranh tài khoe xem ai bị thương nặng hơn có phải không?" Giọng nói lạnh lùng lại vang lên, nhưng lại có thêm một tia nguy hiểm.
Nói xong lời này, nhóm công tử Bắc Việt từ bỏ ý định lộ ra vết thương ban đầu, không thể để bọn họ xúc phạm đến tôn nghiêm của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận