Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 219: Nhớ Mẹ (2)

Chương 219: Nhớ Mẹ (2)Chương 219: Nhớ Mẹ (2)
Có thể là vì hôm nay lên núi huấn luyện với Tô Ngưng Nguyệt, sức lực cậu ấy đã tiêu hao hết rồi, nên mới ngủ sớm như vậy.
Lúc này Diêu Xuân ở trong phòng vốn dĩ không ngủ được, trong đầu bà ấy vẫn cứ hiện lên hình ảnh của Tô Ngưng Nguyệt vừa nãy ở bên ngoài.
“Nguyệt Nguyệt hôm nay bị sao vậy? Tại sao bây giờ Nguyệt Nguyệt không tâm sự với ta nữa?” Diêu Xuân nghĩ.
Diêu Xuân không biết nữ nhi của bà ấy đã qua đời từ lâu rồi, người bây giờ không phải nữ nhi của bà ấy.
Mà Tô Ngưng Nguyệt lúc này cũng đang nằm trong phòng mình nhớ đến mẹ mình.
Tô Ngưng Nguyệt võ cái đầu đau đến nứt ra của mình.
"Tại sao mỗi lần nhớ về chuyện ngày trước đều bị đau đầu vậy." Tô Ngưng Nguyệt nghĩ.
Còn bây giờ, Tiểu Lục về đến vương phủ, hắn ta nhìn thấy Thiên Vũ Hàn đang chờ một bên, Tiểu Lục thấy vậy liên đi qua.
"Vương gia, đã tối vậy rồi sao còn chưa đi nghỉ ngơi?" Tiểu Lục nói.
Thiên Vũ Hàn liền nhìn Tiểu Lục.
"Có phải hôm nay đã xảy ra chuyện gì đúng không?" Thiên Vũ Hàn hỏi.
Tiểu Lục nghe xong khó hiểu nhìn Thiên Vũ Hàn.
"Không có, Vương gia, hôm nay ở võ đài không có chuyện gì xảy ra." Lúc này, Thiên Vũ Hàn nghe Tiểu Lục nói thế liền nói cho hắn ta nghe chuyện Hoàng thượng triệu hắn vào cung.
"Tiêu rồi, Vương gia, có phải Hoàng thượng đã phát hiện chuyện gì không? Chẳng lẽ Hoàng thượng phát hiện mấy ngày nay là ta thay ngài đi huấn luyện cho tướng sĩ sao?" Tiểu Lục vội vàng hỏi.
Thiên Vũ Hàn gật đầu.
"Ngươi cũng khá thông minh.”
Tiểu Lục nghe xong ngây ra.
"Vương gia, ta như vậy có bị tru di cửu tộc không? Đây là tội khi quân!" Tiểu Lục lo lắng hỏi.
Thiên Vũ Hàn nghe xong liền cười.
"Ngươi yên tâm, không bị tru di cửu tộc." Thiên Vũ Hàn nói.
Tiểu Lục nghe xong liền yên tâm.
"Vậy thì tốt."
Nhưng ai biết điều Thiên Vũ Hàn sắp nói, Tiểu Lục vừa yên tâm lại bắt đầu lo lắng.
"Chỉ giết mình ngươi." Thiên Vũ Hàn nói.
Tiểu Lục nghe xong liền ngây người nhìn Thiên Vũ Hàn.
"Cho nên ngươi phải làm tốt, có như vậy ta mới có thể xin Hoàng thượng tha thứ, xin Hoàng thượng khai ân, tha ngươi một mạng."
Thiên Vũ Hàn nói xong liền rời khỏi hoa viên đi vào phòng.
Chỉ để lại mình Tiểu Lục đứng ngẩn người ở đó không biết nên làm gì.
Tiểu Lục cứ như vậy ở hoa viên rất lâu mới trở vê phòng mình.
Sau khi Tiểu Lục về phòng mới thấy trên bàn bày rất nhiều đồ mà mình thích ăn, hắn ta biết đó là Vương gia dặn dò hạ nhân chuẩn bi.
Hắn ta liền biết Vương gia sẽ không bỏ mặc hắn ta không lo.
Tiểu Lục nghĩ đến đó liền yên tâm, vui vẻ ngồi xuống ăn đồ mình thích, bởi vì hắn ta huấn luyện tướng sĩ cả ngày, bụng đã đói lâu rồi.
Hàn Vũ Đồng lúc này đang một mình ở trong phòng lo lắng đợi, nàng ta đang đợi Thừa tướng hồi phủ.
"Phụ thân chắc chắn sẽ có cách giải quyết chuyện này." Hàn Vũ Đồng vừa đi vừa không ngừng an ủi mình.
Cuối cùng Thừa tướng cũng hồi phủ, việc đầu tiên Thừa tướng làm sau khi hồi phủ là đến phòng Hàn Vũ Đồng.
Thừa tướng gõ cửa phòng Hàn Vũ Đồng.
"Vũ Đồng, con có ở bên trong không?”
Hàn Vũ Đồng nghe xong liền đi đến mở cửa cho thừa tướng.
"Phụ thân, cuối cùng người cũng về rồi!" Hàn Vũ Đồng vội vàng nói với thừa tướng.
Sau khi Thừa tướng đi vào liền đóng cửa lại.
"Cả ngày hôm nay con đều ở đây, không đi đâu hết đúng không?" Thừa tướng nói với Hàn Vũ Đồng.
Hàn Vũ Đồng liền gật đầu.
"Đúng vậy, phụ thân, Vũ Đồng không đi đâu cả." Thừa tướng nghe xong liên yên tâm.
"Ngươi yên tâm, chuyện này ta sẽ điều tra rõ, trả lại sự trong sạch cho con!" Thừa tướng nói.
"Phụ thân, A Mai không phải con giết, người phải tin conl"
"Ta biết con ta sẽ không làm ra chuyện tàn nhãn như vậy."
Hàn Vũ Đồng liền yên tâm.
"Được rồi, Vũ Đồng, cũng không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm đi." Lúc Thừa tướng muốn rời đi, ông ta thấy đồ ăn trên bàn của Hàn Vũ Đồng chưa được động vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận