Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 877: Đi Bộ Trong Đêm (2)

Chương 877: Đi Bộ Trong Đêm (2)Chương 877: Đi Bộ Trong Đêm (2)
Đôi mắt đang nhắm nghiền của Tô Ngưng Nguyệt hơi rung. Sau khi nghe được tiếng bước chân xa dần, Tô Ngưng Nguyệt từ từ mở to mắt, thẫn thờ nhìn vê phía Thiên Vũ Hàn đang rời đi.
Thật ra trên đường trở về Tô Ngưng Nguyệt đã tỉnh lại, nhưng nàng cố ý nói như vậy trước mặt Thiên Vũ Hàn. Một người hiện đại như nàng lại phải trình diễn một tiết mục cung đấu ở thời này, nàng không quen.
Hơn nữa một người hiện đại như nàng mà còn bị một người cổ đại hãm hại như này. Là một người xem biết bao nhiêu phim cung đấu, đọc mấy nghìn bộ truyện cung đấu, điền văn như nàng còn phải cảm thấy xấu hổ, chứ chưa cần nhắc đến các vị tiền bối xuyên không khác.
Nàng phải tìm một cơ hội giải quyết vấn đề này, nhân vật mấu chốt trong chuyện này chính là nàng và Thiên Vũ Hàn, vậy thì có gì mà nàng phải do dự. Nàng đang phải suy nghĩ biện pháp để nàng không phải là người thổ lộ với Thiên Vũ Hàn trước, vì nàng không muốn phải nói trước. Nếu nàng là người lên tiếng trước, về sau nàng làm gì có địa vị nữa, tuyệt đối không được.
Đúng lúc đó Dật phi đã tặng cơ hội cho nàng. Một cơ hội tốt như vậy, không lợi dụng thì không phải nàng, cho nên nàng tương kế tựu kế.
Nàng là kiểu người không thể uống rượu, nếu trong những trường hợp cần phải uống, thì nàng cũng có thể uống, chẳng qua nàng uống một ly sẽ say ngay lập tức. Nhưng có một điều nàng ta không tính toán được, nàng có bàn tay vàng. Nàng có không gian bên người. Trong có một con chó đã thành tinh.
Nàng uống rượu nhưng không say chính là nhờ Mao Mao đã cho nàng ăn viên thuốc giải rượu từ trước. Không sai, nàng cố ý giả say, mượn cơ hội để tới gần Thiên Vũ Hàn.
Sau đó nàng cứ giả say cho đến bây giờ. Dọc theo đường đi nàng đã dùng phương pháp kia để nói cho Thiên Vũ Hàn biết suy nghĩ của nàng, như vậy sẽ không khiến cả hai lúng túng.
Chỉ là như vậy thì hơi cực khổ cho Thiên Vũ Hàn, bắt hắn cõng nàng suốt một đường. Nhưng nàng tuyệt đối không thừa nhận rằng nàng cố ý khiến Thiên Vũ Hàn phải cống nàng, ai bảo hắn lừa nàng chứ, hắn xứng đáng.
Nghĩ vậy, Tô Ngưng Nguyệt lại cười, thế là biện pháp của nàng có tác dụng rồi.
Nhưng mà sau đó vẻ mặt nàng thay đổi ngay, nhớ lại hành động cuối cùng của Thiên Vũ Hàn, có phải hắn đã sớm phát hiện ra nàng không say phải không? Nàng cảm thấy mình giả vờ rất giống đấy, sao hắn có thể phát hiện ra được chứ?
Nhưng mà, điều khiến nàng tức giận chính là hắn đã biết nàng giả vờ say thế mà lại đùa giỡn nàng như vậy, đúng là đáng ghét.
Tuy nhiên trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Thì ra được người khác cưng chiều là điều ngọt ngào như vậy, rõ ràng hắn biết nàng giả vờ, nhưng hắn không vạch trần nàng mà hùa theo phối hợp để diễn tiếp vở kịch này nàng.
Lúc Tố Trinh tiến vào thì Thiên Vũ Hàn rời đi. Nàng ấy đang chuẩn bị giúp Tô Ngưng Nguyệt lau mặt thì thấy Tô Ngưng Nguyệt đang si mê, ngẩn người cười, nụ cười trên mặt tươi tắn hơn bao giờ hết. Nhìn như một đứa trẻ có vấn đề về đầu óc, nàng cười ngây ngô trông rất ngố.
Tố Trinh giật mình, nàng ấy cứ tưởng Tô Ngưng Nguyệt đang ngủ nhưng giờ lại thấy nàng ngồi ngây ngô cười, hai trạng thái khác nhau hoàn toàn, khiến nàng ấy khó tin.
"Nương nương, người không say sao?" Tố Trinh kinh ngạc nói. Nàng ấy cũng biết tửu lượng của Tô Ngưng Nguyệt, một ly đã gục.
Trước kia nàng phải ngủ suốt một đêm, ngủ thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau mới có thể tỉnh lại, có khi còn trễ hơn. Sao hôm nay lại tỉnh sớm như vậy? Thật kỳ quái. Vì thế Tố Trinh mới hỏi như vậy. Tô Ngưng Nguyệt không trả lời câu hỏi của nàng ấy, vẫn cười một cách ngớ ngẩn như cũ. Sau khi Tố Trinh quơ tay trước mắt nàng, lúc này nàng mới phục hồi tinh thần.
Vẻ mặt Tô Ngưng Nguyệt kỳ quái nhìn Tố Trinh, dường như nàng đang muốn hỏi nàng ấy có chuyện gì, lúc này Tố Trinh cũng không biết phải trả lời ra sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận