Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 147: Tỉnh Lại Rồi (1)

Chương 147: Tỉnh Lại Rồi (1)Chương 147: Tỉnh Lại Rồi (1)
Tô Mộc nói với Diêu Xuân rằng hai người họ đang thực hiện một bí mật lớn mà vào thời điểm này lại không tiện tiết lộ chuyện bí mật đó ra.
"Nương đừng lo lắng, chỗ mà bọn họ ở rất tốt, hơn nữa còn rất rẻ."
Diêu Xuân nghe thấy những gì Tô Mộc nói mới yên tâm.
“Nương, người ăn cơm chưa?” Lúc này Tô Mộc nói với Diêu Xuân.
Diêu Xuân nghe Tô Mộc nói vậy, lắc lắc đầu.
"Vẫn chưa, đợi các con về ăn cơm cùng." Diêu Xuân nói với Tô Mộc.
Tô Mộc nghe Diêu Xuân nói như vậy, trong lòng có chút xấu hổ, vội vàng nói với Diêu Xuân bây giờ bọn họ đi ăn tối luôn.
Diêu Xuân nghe Tô Mộc nói thế, bà ấy gật đầu.
Cứ như vậy, bọn họ cùng nhau vào bếp dùng bữa tối, điều mà Diêu Xuân không biết lúc này là nữ nhi bà ấy đang nghỉ trong Vương phủ.
Buổi sáng ngày hôm sau, Tô Ngưng Nguyệt tỉnh dậy, sau khi tỉnh lại, nàng nhìn thấy một căn phòng xa lạ.
"Đây là đâu?" Lúc này Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy đệ đệ của nàng.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy đệ đệ nàng ngủ ở bên cạnh, Tô Ngưng Nguyệt không biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nàng cảm thấy đầu đau nhức, Tô Ngưng Nguyệt cố gắng nghĩ đến chuyện ngày hôm qua.
Lúc này, Tô Ngưng Nguyệt chợt nhớ tới hôm qua nàng cùng ca ca và đệ đệ lên núi tìm quả, chính vào lúc đó, nàng đột nhiên nhìn thấy một con rắn lao về phía nàng, sau đó nàng liên ngất đi.
Nhưng trước khi nàng ngất đi, dường như nàng đã nhìn thấy một người quen, nhưng nàng không còn nhớ người đó là ai nữa. Lúc này, nàng thậm chí còn không biết là ai đã cứu mình, một lúc sau, Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy tiếng cửa nhẹ nhàng được đẩy ra, nàng nhìn về phía cửa.
Thì ra là Bắc Minh.
"Chẳng lẽ Bắc Minh đã cứu nàng sao?" Trong lòng Tô Ngưng Nguyệt nghĩ như vậy.
Bắc Minh nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt đã tỉnh lại, không có việc gì, Bắc Minh mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ta vội vàng đi đến bên cạnh Tô Ngưng Nguyệt.
"Tô cô nương, hiện tại cô nương thấy đỡ hơn chưa? Có thấy khó chịu ở đâu không? Nếu cảm thấy không thoải mái, cô nương có thể nhờ đại phu đến kiểm tra." Tô Ngưng Nguyệt nghe Bắc Minh nói xong liền lắc đầu.
"Cảm ơn Bắc Minh công tử, hiện tại ta không sao rồi."
Khi Bắc Minh nghe thấy Tô Ngưng Nguyệt nói vậy liền nói với Tô Ngưng Nguyệt bảo nàng dậy ăn chút cháo.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn sang Tô Thần đang nằm bên cạnh, lúc này Bắc Minh cũng phát hiện Tô Ngưng Nguyệt đang nhìn Tô Thần, hắn ta biết hiện tại Tô Ngưng Nguyệt không thể đứng dậy là bởi vì Tô Thần.
Cứ như vậy, hắn ta không khách khí đi tới trước mặt Tô Thần, vỗ vỗ cậu ấy, cứ như vậy Tô Thần bị Bắc Minh đánh thức.
Khi Tô Thần tỉnh lại, thấy tỷ tỷ của cậu ấy đã tỉnh, Tô Thần rất vui mừng.
Cậu ấy nắm lấy cánh tay tỷ tỷ mình.
"Tỷ tỷ, trong người có khó chịu gì không?" Tô Thần hỏi.
Bắc Minh thấy vậy, liên yêu cầu Tô Thần buông cánh tay Tô Ngưng Nguyệt ra.
"Tô cô nương vẫn còn rất yếu, không chịu nổi ngươi lắc lư như vậy." Bắc Minh nói. Tô Thần nghe Bắc Minh nói thế, cậu ấy cảm thấy Bắc Minh nói rất có lý, vội vàng buông tay tỷ tỷ ra.
Tô Thần không ngừng nói xin lỗi với Tô Ngưng Nguyệt, khi Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy đệ đệ nàng như vậy, nàng cũng cảm thấy rất đau lòng, Tô Ngưng Nguyệt nói với đệ đệ nàng rằng nàng không sao cả.
Khi Tô Ngưng Nguyệt đi ra, nhìn thấy trong sân lớn như vậy, có nhiều viện như vậy, nàng liền sửng sốt.
Nàng không biết nhà Bắc Minh lại giàu có như vậy, lúc này Tô Ngưng Nguyệt quên mất Bắc Minh chính là thuộc hạ của Thiên Vũ Hàn.
Bắc Minh không biết Tô Ngưng Nguyệt thích ăn cái gì, liền sai đầu bếp làm mỗi thứ một ít, khi Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy trên bàn đầy đồ ăn, Tô Ngưng Nguyệt sửng sốt.
Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy đến ngay cả hoàng thân quốc thích cũng không thể ăn được đồ ăn ngon như vậy! Lúc này Tô Ngưng Nguyệt nhìn Bắc Minh, nàng rất muốn hỏi hắn ta thân phận của bọn họ là gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận