Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 943: Sự Thật Việc Mang Thai (2)

Chương 943: Sự Thật Việc Mang Thai (2)Chương 943: Sự Thật Việc Mang Thai (2)
"Vậy thì ngày hôm đó chàng có ấn tượng, vậy sao lúc đó chàng không nói cho ta biết chứ?" Tô Ngưng Nguyệt có chút tức giận hỏi, nếu như lúc đó nói với nàng thì giữa bọn họ cũng không có nhiều hiểu lâm như vậy.
"Lúc đó ta không thể chắc chắn, không biết phải nói với nàng thế nào, nếu như tới lúc đó lại phát hiện đứa trẻ đó là của ta thì chẳng phải là khiến nàng phải thất vọng đến hai lần hay sao?" Thiên Vũ Hàn điềm tĩnh nói.
Trong lòng còn có điều chưa nói ra đó là hắn muốn xem xem tình yêu của hai người bọn họ rốt cuộc sâu đậm đến mức nào. Nhưng đến cuối cùng hắn vẫn giữ trong lòng không nói ra, có lẽ là bởi vì yêu, nhưng hắn không hối hận, việc này tốt hơn điều hắn nghĩ rất nhiều.
"Vậy được thôi, miễn cưỡng tha thứ cho chàng..." Tô Ngưng Nguyệt cười nói.
"Nàng đó..."
Câu nói tiếp theo Dật phi không còn nghe rõ nữa, đứa bé đó là của Thường Viễn sao? Đêm hôm đó là Thường Viễn sao?
Cảm giác trong lòng Dật phi lúc này không thể diễn tả được bằng lời, nói vui thì cũng có một chút, nhưng hơn hết đó là bối rối không biết phải làm sao. Bây giờ nàng ta phải đối diện với Thường Viễn như thế nào đây?
Dật phi ngây ngây dại dại trở vê Khôn Ninh cung, ở đó ngơ ngác nhìn về nơi xa, đôi mắt nhìn không có lấy một tiêu điểm.
Lúc Thường Viễn bước vào nhìn thấy cảnh tượng như thế này thì có chút ngờ vực, nhưng hơn cả là sự đau lòng.
"Người sao vậy?" Thường Viễn không biết phải xưng hô với Dật phi như thế nào, trong lòng hắn ta không muốn gọi là Dật phi, nhưng gọi là Ngưng Nhi ở nơi này là lại có chút không thích hợp. Nên chỉ có thể không gọi tên. Dật phi ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn hắn ta, nhìn thấy chiếc bánh dày vẫn còn bốc khói trong tay hắn ta, trong lòng nàng ta dịu lại.
Dật phi bất thình lình ôm lấy eo của Thường Viễn, vùi đầu vào trong lồng ngực hắn ta, tiếng khóc nức nở không ngừng phát ra.
Thường Viễn đứng đó không biết phải làm sao, nhưng một lúc lâu sau, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười, bây giờ Ngưng Nhi muốn chấp nhận hắn ta sao? Đây thật sự là một quyết định tuyệt vời.
Cho dù tình hình chỗ Dật phi và Thường Viễn có thế nào, Tô Ngưng Nguyệt bây giờ có cuộc sống khác tốt, ăn cơm có người phục vụ, ngủ thì có người kể chuyện cho nghe, mặt càng ngày càng tròn.
Hôm nay Tô Ngưng Nguyệt có chút buồn chán ở trong phòng than thở, đã bao nhiêu ngày rồi mà Thiên Vũ Hàn vẫn chưa cho nàng ra ngoài, chắn sắp chết rồi, thật không thể biết được, uy lực của loại thuốc này mạnh như vậy sao, lâu như vậy rồi mà vẫn để lại di chứng hay sao?
Tô Ngưng Nguyệt để đầu lên cánh tay, ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài, một lần nữa thở dài, bây giờ nàng thật sự rất buồn chán.
Ở bên đay Tô Ngưng Nguyệt đang nhàn rỗi, Thiên Vũ Hàn ở bên này thì bận tối mặt tối mày, vẫn đang điều tra về việc hạ độc lần đó.
Người hạ độc kia, hắn nhất định sẽ không bỏ qua, nữ nhân của hắn lại dễ bị làm hại như vậy sao, kiểu gì thì cũng phải trả giá.
Nhất định phải tìm ra hung thủ kia, sợ rằng lần sau Tô Ngưng Nguyệt lại gặp phải nguy hiểm gì, lần này nhất định phải nhổ cỏ tận gốc.
Trong ngự thư phòng, Thiên Vũ Hàn ẩn mình trong bóng tối, không nhìn ra hắn có sắc mặt gì, nhưng không khí như thể tĩnh lặng vậy, đến việc hô hấp cũng có chút khó khăn, đột nhiên một tiếng cười lạnh phát ra, khiến cho những người ở bên dưới càng sợ không dám ngẩng đầu lên. Một lúc lâu sau, Thiên Vũ Hàn mới căn dặn người ở bên dưới.
"Các người đi điều tra tiếp, ta muốn chứng cứ này là thật, khẳng định đây chính là sự thật." Thiên Vũ Hàn lạnh lùng nói.
Người ở bên dưới nhận lệnh rồi rời đi, ánh đèn yếu ớt trong ngự thư phòng, Thiên Vũ Hàn lẩm bẩm nói một mình: "Thái hậu sao? Xem ra thật sự là nhàn rỗi quá rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận