Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 906: Thiên Vũ Trạch

Chương 906: Thiên Vũ TrạchChương 906: Thiên Vũ Trạch
Không ngờ rằng bây giờ người này lại nổi lên lòng tham, hắn ta mà không có sự trợ giúp của nàng thì làm sao mà đảm bảo làm được mấy chuyện này ở kinh thành chứ.
Bây giờ nữ quyến và hài tử của đại nhân trong triều lớn lên trong đại gia tộc hàng trăm năm nay, có thứ gì tốt mà chưa thấy qua đâu, mấy thứ đồ chơi hiếm lạ này chỉ thu hút được tiểu hài tử mà thôi.
Mấy thứ này bán không được trong giới quyên quý, vậy thì có bán được cho bách tính bình thường không. Điêu đó cũng không thể, cứ việc cho là bọn họ thấy mấy món đồ chơi này mới mẻ đi, nhưng chính bọn họ cũng ăn không đủ no, nào dư tiên để mua mấy món đồ vô bổ thiếu thực tế vậy được.
"Được thôi, Carl ngươi đưa tiền hợp tác lần này cho ta đi, sau này ta sẽ không tham dự nữa, tự ngươi làm lấy." Tô Ngưng Nguyệt nén cơn giận của mình, nhỏ giọng hơn một chút.
Carl nghĩ vậy cũng tốt, đưa số tiền này cho nàng một lần, sau này không cần chia hoa hồng gì nữa, những thứ tiên kiếm được sẽ là của hắn ta tất.
"Tốt lắm, tiên này ta sẽ đưa ngươi đúng một lần duy nhất, nhưng sau này không còn phần của ngươi nữa đâu." Tuy giọng nói của Carl rất bình thường nhưng có thể nghe ra được chút mừng thầm trong đó.
"Ừ" Tô Ngưng Nguyệt còn không thèm nói thêm gì với hắn ta, ngươi cũng là người chuyển kiếp mà lại ném mặt người kiếp sau như thế đó à. Nực cười, đúng là không có tính người.
Carl đưa tiền cho Tô Ngưng Nguyệt, Tô Ngưng Nguyệt không nói thêm gì kéo Thiên Vũ Hàn ngồi bên rời đi, không có ý muốn ở lại đây thêm, ngồi chung với hắn ta bầu không khí hôi thối cả rồi.
Thiên Vũ Hàn không mở miệng nói chuyện lúc Tô Ngưng Nguyệt và Carl phát sinh cãi vả, hắn cứ vậy ngồi đó nhìn hai người tranh nhau mà mặt đỏ tới mang tai. Không có chút ý định giúp đỡ Tô Ngưng Nguyệt.
Trên đường đi về, Tô Ngưng Nguyệt khó mà hả dạ nổi. Trong khoảng thời gian chuyển kiếp này có biết bao nhiêu người đã hợp tác với nàng, mà chưa thấy ai trơ trến như hắn ta. Lúc mới gặp mặt còn tưởng hắn ta là người trung thành, không ngờ lại là tiểu nhân như vậy.
Càng nghĩ càng giận, gương mặt cũng phừng lên rồi, Thiên Vũ Hàn chỉ ở bên cạnh nhìn nàng như vậy, trông gương mặt củ nàng có chút buồn cười, chỉ vì một người như vậy mà đã làm nàng tức đến thế rồi sao.
Hắn lấy tay bóp mặt nàng, Tô Ngưng Nguyệt nhanh chóng quay đầu nhìn hắn, nàng tức giận như thế mà hắn lại không biết an ủi nàng gì cả.
Giống như đã đọc hiểu suy nghĩ của nàng, Thiên Vũ Hàn nhàn nhạt mở miệng: "Được rồi, đừng tức giận vì người không đáng như vậy. Đi thôi, ta dẫn nàng đến chỗ này."
"Đi đâu thế?"
"Hỏi nhiều như vậy làm cái gì, đi theo ta là được." Thiên Vũ Hàn cũng không thẳng thừng trả lời câu hỏi của nàng mà chỉ kéo tay nàng rời đi.
Trong rừng cây bên ngoài kinh thành, một người tóc dài mặc y phục đỏ đứng đấy, xung quanh là một đám hắc y nhân, người của hai bên đang yên lặng đợi đối phương công kích.
Mái tóc dài của người áo đỏ bay loạn, ở nơi xa xa còn có một cái trâm cài tóc lẳng lặng nằm trên đất.
"Ha!" Người áo đỏ ha một tiếng, hắc y nhân xung quanh đều giật mình, âm thanh này thực sự quá nguy hiểm.
Giọng nói này, vừa nữ tính quyến rũ nhưng cũng vừa cương nghị dũng mãnh, hai âm thanh ấy kết hợp với nhau chẳng những không quái dị mà còn có năng lực dẫn dụ khiến đám người bọn họ không ngừng đến gần.
Hồng y nhân chậm rãi nhấc kiếm lên, hắc y nhân cũng không ngờ lại đột ngột như vậy, đến khi phản ứng lại thì người bên cạnh đã ngã xuống một nửa rồi.
Bầu không khí tràn ngập mùi máu khiến hồng y nhân hơi cau mày một chút, đầu lưỡi liếm một chút giọt máu dính trên mặt mình, càng lộ ra vẻ tà mị.
Ừm, vị cũng không tồi.
Hồng y nhân cứ vậy rời đi.
Rừng trúc ấy bây giờ đã thành biển máu, khắp nơi toàn là thi thể nằm loạn xạ, còn có mùi máu tanh nồng nặc nữa, mới vừa rồi còn tràn ngập mùi trúc thoang thoảng tao nhã, nay đã thành địa ngục rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận