Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 491: Tác Hợp (2)

Chương 491: Tác Hợp (2)Chương 491: Tác Hợp (2)
Lý cô nương kia thấy người tới là Tô Ngưng Nguyệt, Tô Ngưng Nguyệt cũng nhìn Lý cô nương, thế là hai người nhìn nhau cười. Hai người đều hiểu. Sau đó Lý cô nương cùng Tô Ngưng Nguyệt cùng nhau nấu bữa cơm trưa này. Lúc ăn cơm, Diêu Xuân cũng không nói gì thêm.
Buổi tối Diêu Xuân nấu cơm nấu cơm xong rất sớm, sớm hơn hẳn mọi ngày.
"Cha, người thấy Lý An Tinh cô nương kia thế nào." Diêu Xuân thừa dịp khi đi gọi lão gia tử tới ăn cơm, bà ấy liền hỏi.
"Ừm, ta cảm thấy cũng không tồi, cô nương đó vừa xinh đẹp lại thông minh. Chỉ là..." Lão gia tử đang nói đột nhiên ngừng lại.
"Chỉ là sao vậy, cha." Diêu Xuân hỏi lại.
"Chỉ là chúng ta không biết xuất thân của cô nương đó, cô nương đó là vì bị đuổi giết nên mới quen biết với Mộc Mộc nhà chúng ta, ta chỉ sợ cô nương đó có xuất thân không trong sạch, đến lúc đó lại thành ra làm hại Mộc Mộc nhà ta." Lão gia tử nói ra nỗi lo lắng của mình, điều này cũng khiến cho trong đầu Diêu Xuân vang lên một hồi chuông cảnh báo, dù sao ở thời cổ đại, mọi người coi trọng nhất là gia thế và trinh tiết.
"Lão gia tử nói rất có lý, lúc này con mới thật sự cảm thấy lo." Diêu Xuân cũng ý thức được sai lầm của mình, cho nên bà quyết định không tiếp tục chuyện này nữa.
Hai ngày sau, huyết sâm trong không gian của Tô Ngưng Nguyệt cũng đã lớn, Tô Ngưng Nguyệt ngắt lấy một ít huyết sâm tốt cho Lý cô nương, sau đó mang đến phòng của nàng ta.
"Lý cô nương, cái này là huyết sâm, ta đã bọc sẵn cho ngươi rồi, ngươi có thể mở ra nhìn xem." Tô Ngưng Nguyệt nói thẳng.
"Không cần, cảm ơn Tô cô nương, ta tin tưởng ngươi." Lý cô nương trực tiếp nhận lấy: "Cuối cùng ta cũng có thể về nhà rồi, thật tốt quá." Lý An Tinh nói câu này rất nhẹ nhàng, cũng đúng, sắp được giải thoát rồi mà.
"Sau này nếu còn cần thì ngươi có thể tới tìm ta." Tô Ngưng Nguyệt nghĩ như vậy cũng coi như giúp người khác, dù sao nàng có để trong không gian cũng khôn để làm gì cả.
Ngày hôm sau, Lý cô nương cũng từ biệt cả nhà Tô Ngưng Nguyệt.
"Đại nương, ta cũng nên đi rồi, ở nhà người thời gian dài như vậy, thật là ngại quá." Lý cô nương nói với Diêu Xuân, cũng ngại ngùng cười với Tô Mộc.
"Nói gì vậy chứ, vẫn hoan nghênh cô nương thường xuyên đến nhà chúng ta chơi, cô nương xem ta còn có chút không nỡ đây.' Diêu Xuân nói với Lý cô nương, ngay cả Tô Ngưng Nguyệt cũng có chút ghen tị.
"Mẫu thân, người là mẹ ruột của con đó, nhưng con còn chưa từng thấy người lưu luyến con như vậy đấy." Tô Ngưng Nguyệt không vui nói với Diêu Xuân, trên mặt đều hiện lên sự oán giận.
Lý cô nương cứ như vậy rời đi, dù sao cũng đã rời xa mẫu thân của mình lâu như vậy rồi, nàng ta cũng không biết bây giờ mẫu thân mình ra sao rồi nữa.
"Cuối cùng Lý cô nương cũng đi, cuối cùng mẫu thân cũng sẽ không ép ta mỗi ngày nữa rồi."
Tô Mộc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Chẳng lẽ huynh không hề thích Lý cô nương sao? Người ta vừa xinh đẹp, lại hiểu chuyện, cô nương như vậy không dễ tìm đâu nha." Tô Ngưng Nguyệt còn ở một bên trêu Tô Mộc.
"Muội nói cái gì đó? Ta nói cho muội biết này, mẫu thân làm loạn chút thì bỏ đi, nhưng muội cũng vậy nữa sao." Tô Mộc nghe xong lời Tô Ngưng Nguyệt nói thật sự không vui.
Khi Tô Ngưng Nguyệt với Tô Mộc nói câu được câu không, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của Diêu Xuân.
"Mộc Mộc, Ngưng Nguyệt, các con mau tới đây đi. Tới phòng gia gia các con đi.' Diêu Xuân gọi.
"Chắc là gia gia có chuyện gì đó rồi, chúng ta mau qua đó đi." Tô Ngưng Nguyệt nói với Tô Mộc.
"Ừm, mau quá đó đi." Hai người vừa nói vừa chạy đến phòng gia gia.
"Gia gia, người làm sao vậy." Tô Ngưng Nguyệt đi vào phòng gia gia đã thấy ông cụ đang thở phì phò, theo như thuật ngữ thời hiện đại thì gọi là khó thở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận