Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 981: Tranh Cãi (2)

Chương 981: Tranh Cãi (2)Chương 981: Tranh Cãi (2)
"Đúng là ý trời trêu đùa con người, Thần Vương ban đầu ngông cuồng tự cao tự đại, bây giờ cũng là một thằng nhãi sống trong cơn say, chết trong giấc mộng." Tô Ngưng Nguyệt tiếp tục mỉa mai, đảo mắt nhìn cảnh vật xung quanh một lượt, muốn tìm một chỗ để ngồi xuống cũng không có, có thể thấy nơi này bừa bộn đến thế nào.
"Người đây là đang khinh thường ta đấy à?" Giọng khàn khàn vang lên, mang theo chút phẫn nộ.
"Ngươi không phải nói, ta đúng thật là có chút xem thường ngươi." Tô Ngưng Nguyệt chế nhạo.
"Người dựa vào cái gì mà xem thường ta?" Thiên Vũ Trạch có chút căm phẫn đứng phắt dậy, nhưng sau đó lại ngồi phịch xuống vì không đủ sức để đứng lên.
"Ngươi xem, ngươi bây giờ đến đứng cũng không đứng lên nổi, ngươi có gì để ta phải coi trọng ngươi chứ? Còn nữa có một chút thất bại nhỏ nhoi như thế này mà đày đọa ngươi thành thế này, nếu như sau này lại có chuyện gì mà ngươi không thể chấp nhận được xảy ra thì chắc là ngươi sẽ chết mất." Tô Ngưng Nguyệt thản nhiên nói, không hề dịu giọng đi khi thấy Thiên Vũ Trạch một lần nữa ngã xuống, vẫn có hàm ý chê cười.
"Tô Ngưng Nguyệt người có tư cách gì mà chỉ trích ta? Người chết cũng không phải mà mẫu thân của người, người có thể hiểu được sự đau khổ đó không? Nếu như không biết thì đừng ở đây nói những lời khuyên giải ta nữa, bản thân người không biết sự đau khổ đó thì đừng áp đặt suy nghĩ của người lên trên người ta." Giọng điệu của Thiên Vũ Trạch đã không còn quá phẫn nộ nữa, những vẫn còn chút lạnh lùng.
Câu nói này khiến Tô Ngưng Nguyệt sững sờ, nhưng rất nhanh sau lại lên tiếng: "Đúng, quả thật ta không biết được sự đau khổ đó là gì, nhưng ta biết rằng nếu như vì một người mà buồn đến mức không muốn sống hoặc từ đó mà tinh thần sa sút, ta cảm thấy như vậy chỉ bằng chết đi còn hơn, đỡ lãng phí không khí."
"Người...' Thiên Vũ Trạch chỉ vào Tô Ngưng Nguyệt mà không nói lên lời.
"Ngươi không phải nhìn ta như vậy, những gì ta nói là sự thật, ngươi cũng không phủ nhận không phải sao?" Tô Ngưng Nguyệt thản nhiên nói.
"Hôm nay người tới để làm gì? Nếu như tới chỉ trích ra thì cửa ở kia, mời người ra ngoài." Thiên Vũ Trạch tức giận, cái miệng này của Tô Ngưng Nguyệt đúng là lợi hại, hắn nói không lại với nàng, có điêu hắn bây giờ không có tâm trạng nghe những lời thuyết giáo này.
Nét mặt của Tô Ngưng Nguyệt vẫn không thay đổi, nàng so đo gì với một kẻ say rượu chứ, hơn nữa nhiệm vụ của nàng vẫn chưa hoàn thành, sau có thể rời đi như vậy được, thế thì làm sao mà được?
"Ta không đi đấy, ngươi làm gì được ta." Tô Ngưng Nguyệt khoanh tay trước ngực, nhìn Thiên Vũ Trạch với vẻ khiêu khích.
Đôi mắt của Thiên Vũ Trạch lập tức trợn tròn, có chút khó tin, da mặt của người phụ nữ này sao mà dày vậy, hắn ta đã nói như vậy rồi mà nàng vẫn không đi, hơn nữa lại ở ở đó khiêu khích hắn.
"Ta nói cho người biết, Thiên Vũ Trạch người chính là một kẻ hèn nhát, không dám đối diện với những sự thật này, chỉ hèn nhát trốn trong góc, dựa vào rượu để làm bản thân tê liệt, sống như thế này thì có ý nghĩa gì hả, chi bằng đi chết cùng với mẫu phi của ngươi đi, như vậy thì ngươi lại có thể nhìn thấy bà ta không phải sao?" Tô Ngưng Nguyệt nói có chút tàn nhẫn.
Thiên Vũ Trạch không nói gì mà chỉ cúi đầu, không nhìn rõ sắc mặt của hắn thế nào.
Tô Ngưng Nguyệt tiếp tục nói: "Thiên Vũ Trạch, ngươi trốn tránh như này có ý nghĩa không? Muốn để Thiên Vũ Hàn phải áy náy vì ngươi sao? Từ đó ngươi lại được nước lấn tới mà làm tổn thương đến chàng sao?" Lần này Tô Ngưng Nguyệt nói càng tàn nhẫn hơn, trực tiếp nói ra suy nghĩ từ sâu tận đáy lòng của Thiên Vũ Trạch.
Thiên Vũ Trạch ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Tô Ngưng Nguyệt, thêm cả một chút phẫn nộ, phẫn nộ vì những lời nói thẳng thắn của Tô Ngưng Nguyệt xuyên thấu trái tim hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận