Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 803: Giải Quyết

Chương 803: Giải QuyếtChương 803: Giải Quyết
Hắn vô cùng tức giận, không thèm ở đó gây sự, mà nhanh chóng chạy lên ôm đón Tô Ngưng Nguyệt.
"Nàng làm gì vậy? Đã là Hoàng hậu của một nước rồi, có thể đừng liều lĩnh không nhìn đường thế được không, nhỡ va vào đâu thì sao? Đứa trẻ trong bụng nàng phải làm sao?"
Thiên Vũ Hàn càng nói càng tức giận, người này thật không hiểu chuyện chút nào.
Tô Ngưng Nguyệt bị nói đến không thể nói gì, uất ức nằm trong lòng hắn, vốn muốn nổi trận lôi đình, nhưng nghĩ đến việc lúc trước Thiên Vũ Hàn giúp cô đuổi Phương Hoa ma ma, nên cảm thấy ngại ngùng, chỉ có thể hờn dõi nhìn hắn: "Ta đang mang thai, chàng còn hung dữ với ta...'
Thiên Vũ Hàn càng không thể chịu được mánh khóe này của nàng, nhưng trong lòng quả quyết muốn nàng ghi nhớ, ủ rũ nói: "Nàng còn biết nàng đang mang thai sao, suốt ngày chạy lung tung, đã học gia quy chưa?"
Sao mà vẫn nhớ hết gia quy chứ?
Tô Ngưng Nguyệt bĩu môi, sao có thể nhớ nội quy vừa dài vừa phức tạp này chứ? Hơn nữa Thiên Vũ Hàn đã nói sẽ không bắt nàng phải học thuộc lòng, bây giờ sao lại nhắc đến chuyện này rồi?
Tô Ngưng Nguyệt biết Thiên Vũ Hàn không thật sự tức giận thế nên tươi cười đùa: "Aiya, hoàng đế của ta ơi, ta biết rồi mà không được sao? Lần sau ta sẽ chú ý, lần sau nhất định ta sẽ chú ý!"
Nói rồi, còn nghiêm túc và gật đầu.
Thiên Vũ Hàn làm sao không biết tâm y của nàng, nhưng trong lòng cũng lo lắng, mấy ngày nay bọn họ lâu rồi mới gặp nhau, vừa gặp nhau đã xảy ra chuyện này, hắn hận không thể giữ nàng bên cạnh mình, không để ai bắt nạt.
Thiên Vũ Hàn càng nghĩ càng đau lòng, dứt khoát ôm eo nàng chạy về phía phòng nghỉ.
Tô Ngưng Nguyệt bị dọa: "Này, chàng làm gì thế?"
Thiên Hàn Vũ không nói một lời, trực tiếp bước vào trong, đặt nàng lên chiếc giường mềm mại, cản nàng đứng dậy: "Nàng ở đây nghỉ ngơi một lát, khi nãy quỳ ở đó đã mệt rồi đúng không?"
Biết rằng Tô Ngưng Nguyệt không thành thật, hắn trực tiếp cắt lời nàng.
Quả nhiên Tô Ngưng Nguyệt mỉm cười, ngoan ngoãn im lặng. Thật ra vừa nấy nàng không quỳ, là do Điêm Điềm và Mật Mật đem nàng giấu đi. Sau đó lại xuất hiện ở phòng nghỉ thì không hợp lý, nên nàng lén trốn vào trong căn nhà nhỏ đó.
Tuy rằng không mệt, nhưng chỉ là cố ý trốn đi để cho ma ma một bài học thôi, Thiên Vũ Hàn đúng thật thông minh, chỉ chốc lát đã hiểu chỉ tiết bên trong.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn trái nhìn phải mà không hề nhìn hắn, vẻ mặt áy náy. Thiên Vũ Hàn có ý trêu chọc cô: “Tố Trinh..."
Hắn mới mở lời một chút, đã thấy Tô Ngưng Nguyệt tròn mắt nhìn hắn.
Thiên Vũ Hàn nhịn cười nói: "Nha hoàn này đúng là rất được đấy, vậy mà giúp nàng giấu diếm, những lời khi nãy có phải nàng cố ý dạy không?"
"Không có". Tô Ngưng Nguyệt liên tục lắc đầu, nếu không phải do Thiên Vũ Hàn giữ tay nàng, nàng cũng muốn đưa tay biểu thị ý nói.
"Lúc đó ta chỉ vô tình nghĩ ra phải trốn đi, nàng ấy không hề biết chuyện, chàng xem nàng ấy giờ đã bị dọa sợ rồi'.
Những lời này thật sự là thật lòng, Thiên Vũ Hàn nhớ lại dáng vẻ lo lắng của Tố Trinh thầm gật đầu, nhưng vẫn không chịu bỏ qua,'Vậy ta không quan tâm, nàng tự ý rời đi, nàng ấy không tìm được nàng là do nàng ấy vô trách nhiệm, ta vẫn sẽ trừng phạt nàng ấy". Tô Ngưng Nguyệt vừa nghe liền lo lắng: "Không phải, ý ta không phải như vậy, chuyện này không liên quan gì đến nàng ấy, chàng không thể..."
Tô Ngưng Nguyệt càng lúc càng mất tự tin: 'Làm sao vậy? Ta nói sai chỗ nào sao?"
Thiên Vũ Hàn thấy Tô Ngưng Nguyệt e dè cẩn thận, trong lòng có chút khó chịu, lại thêm vừa nãy nói một hơi, nàng đều không hiểu là ý gì.
"Nàng chỉ quan tâm Tố Trinh thôi, đối với nàng ấy thì không cái này không cái nọ, ta thì sao? Ta bảo nàng đừng có chạy loạn ta sẽ lo lắng nàng có nghe không?”
Thiên Vũ Hàn buột miệng nói ra, không hề cảnh giác trong lời nói có chút giận dỗi và một chút ghen tuông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận