Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 382: Bị Phát Hiện Rồi (2)

Chương 382: Bị Phát Hiện Rồi (2)Chương 382: Bị Phát Hiện Rồi (2)
Vậy là Tô Ngưng Nguyệt quay về phòng của mình, nàng lấy ra chiếc túi mà trước kia hệ thống cho nàng.
"Hai người các ngươi mau vào đi, ta dẫn các ngươi ra ngoài tìm đất để ăn." Tô Ngưng Nguyệt nói xong lời này, hai người Điêm Điềm và Mật Mật liền xuất hiện.
Điềm Điềm và Mật Mật cực kì vui vẻ nhảy vào trong túi của Tô Ngưng Nguyệt.
Thế là Tô Ngưng Nguyệt mang theo Điềm Điềm và Mật Mật đi ra ngoài.
Lúc này có điều mà Tô Ngưng Nguyệt không biết đó là Bắc Minh đã sớm đi theo nàng.
"Tại sao Tô cô nương lại muốn lên núi?" Lúc này Bắc Minh nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt đi về hướng ngọn núi, trong lòng thầm nghĩ.
"Rốt cuộc thì trên núi có thứ gì mà khiến Tô cô nương chăm chỉ đi như vậy." Bắc Minh cảm thấy trên núi hẳn là có một vài thứ gì đó.
Vậy là Bắc Minh đi theo Tô Ngưng Nguyệt lên núi.
"Tiểu chủ nhân, cẩn thận! Ta ngửi được mùi của người lạ." Lúc này Mật Mật ở bên trong chiếc túi của Tô Ngưng Nguyệt nói.
Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy Mật Mật nói vậy thì dừng bước.
"Mật Mật ngươi nói cái gì? Ngươi nói ngươi ngửi thấy được mùi của người lạ sao?" Lúc này Tô Ngưng Nguyệt hỏi Mật Mật.
Mật Mật nghe Tô Ngưng Nguyệt nói lời này thì vội vàng gật đầu.
"Đúng vậy, tiểu chủ nhân, Mật Mật lo lắng sẽ có người xấu gì đó, chúng vẫn là nên ta xuống núi đi." Mật Mật nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nghe Mật Mật nói lời này thì lắc đầu.
"Không được, ta nhất định phải dẫn các ngươi lên núi tìm đất để ăn!" Tô Ngưng Nguyệt nói xong lại tiếp tục đi vê phía trước.
Tô Ngưng Nguyệt không phát hiện ra được Bắc Minh đã trốn đi. Khi Bắc Minh nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt tiếp tục đi vê phía trước thì lại tiếp tục đi theo Tô Ngưng Nguyệt.
"Tại sao vừa rồi Tô cô nương lại dừng lại? Lẽ nào Tô cô nương đã phát hiện ra ta rồi sao? Nhưng là không thể nào thế được, bình thường ta đi theo dõi người khác chưa từng bị phát hiện qua, chẳng lẽ Tô cô nương cũng biết võ công?" Lúc này trong lòng Bắc Minh thầm nghĩ.
Bắc Minh suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy không đúng lắm.
"Được rồi, các ngươi xuống đi!" Tô Ngưng Nguyệt đi đến nơi mà ngày hôm qua nàng và Điềm Điềm tìm thấy loại đất kia rồi thả Điềm Điềm và Mật Mật xuống.
Sau khi Điềm Điềm và Mật Mật được thả xuống thì chạy thẳng đến chỗ đất đó.
"Các ngươi ăn chậm một chút, yên tâm, không có ai tranh giành với các ngươi đâu!" Khi Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy Điềm Điềm và Mật Mật ăn đất từng miếng lớn một thì nàng vội vàng nói với Điềm Điêm và Mật Mật.
Lúc này Điềm Điềm và Mật Mật đã không nghe thấy bất kì lời nói nào mà Tô Ngưng Nguyệt nói nữa, hai người bọn họ cứ vui vẻ ăn như thế.
Mà lúc này, Bắc Minh cũng nhìn thấy cảnh tượng này, khi hắn ta nhìn thấy có hai đồ vật giống với hình người đang ở bên kia ăn đất thì hắn ta cảm thấy cực kì kì lạ.
"Đây rốt cuộc là thứ gì vậy?!" Bắc Minh thâm nghĩ.
Lúc này Mật Mật đang ăn cơm của nó thì đột nhiên cảm nhận được hơi của người lạ, nó vội vàng truyền lời bằng tinh thân cho Tô Ngưng Nguyệt.
"Tiểu chủ nhân, xung quanh người có hơi của người lạ, nhất định phải chú ý an toàn! Người yên tâm Điềm Điềm và Mật Mật sẽ bảo vệ người!"
Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy Mật Mật nói lời này, nàng vội vàng nhìn xung quanh bốn phía, nhưng đúng lúc này, Bắc Minh đã sớm trốn đi. "Không có ai mà, Mật Mật có phải ngươi ngửi nhầm rồi không, xung quanh đâu có người." Tô Ngưng Nguyệt nói với Mật Mật.
Mật Mật nghe Tô Ngưng Nguyệt nói lời này thì dừng lại, đi đến bên cạnh Tô Ngưng Nguyệt.
"Tiểu chủ nhân người chờ chút, ta sẽ tìm ra hắn ta." Lúc này Bắc Minh đang trốn không ngờ lại nghe thấy một giọng nói khác.
"Giọng nói này đến từ đâu đây." Lúc này trong lòng Bắc Minh thâm nghĩ.
Trước thời khác này Mật Mật đã biến mất.
"Đi đâu vậy?" Tô Ngưng Nguyệt đang lúc kinh ngạc thì chỉ thấy cách đó không xa truyền đến một tiếng hét ngạc nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận