Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 761: Bất Ngờ

Chương 761: Bất NgờChương 761: Bất Ngờ
"Gửi Ngưng Nguyệt.
Ta là Thiên Vũ Hàn, là Thiên Vũ Hàn trước kia nàng quen biết, xin lỗi vì ta đã quên nàng, ta lại còn nhục nhã nàng như vậy ở trong phủ An Thân Vương Phủ nữa, nhưng ta thực sự không biết, bởi vì lúc ấy ta đã quên mất nàng.
Ta thừa nhận, ở Định Bắc Hầu Phủ là ta cố ý, cố ý tuyển nàng làm Hoàng Hậu, ta biết ta nếu không tránh khỏi, thì sẽ tìm đại một nữ tử có ích cho ta làm thê tử cũng được.
Lúc đầu ta nghĩ nàng rời kinh thành là vì cảm thấy bất mãn với cuộc hôn nhân này, nhưng ta không ngờ nàng rất không hài lòng với hôn nhân này là bởi vì thái độ của ta.
Ngưng Nguyệt, thái độ của ta ở An Thân Vương phủ là do đầu óc ta không tỉnh táo, sau đó hôn mê mấy ngày, nhưng trong mấy ngày nay ta giống như một kẻ ngoài cuộc, ánh mắt lắng lặng nhìn lại ký ức của chúng ta, sau đó lại nhìn lại xem ta đã làm mất nàng như thế nào, ta đã quên nàng ra sao.
Ngưng Nguyệt, ta rất xin lỗi nàng, ta cũng biết, mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, đùn đẩy quá nhiều cũng chỉ vô dụng, cho nên ta chấp nhận tất cả. Nhưng ta lại không hề muốn nàng hận ta một chút nào cả.
Cho nên, ta chỉ có thể cố gắng dùng hết năng lực của mình để đền bù những sai lầm ta phạm phải. Ngưng Nguyệt, ta không biết phải đối tốt với nàng như thế nào, nhưng ta tin nàng có thể cảm nhận được sự chân thành của ta.
Đúng không?
Cho nên, ta muốn khiến cho mọi người đều phải hâm mộ ngươi, muốn cho mọi người đều biết, tiểu thư Tô gia Tô Ngưng Nguyệt, không phải sản vật các đại thân đẩy lên, mà là nữ nhân ta mong muốn cưới về, là người mà ta yêu. Ta biết, hiện tại chắc chắn có rất nhiều người đang ghen ghét với nàng, ta nghe nói, ngày đầu tiên khi bản cáo phó được dán, Chu phu nhân đã bắt Chu đại nhân đến ngủ thư phòng, hôm qua hắn ta vẫn còn oán giận ta. Ta cảm thấy bọn họ thật đáng giận, phu thê bọn họ ân ân ái ái, nhưng tiểu thê tử của ta còn chưa về nữa đâu đó?
Ta định để Chu đại nhân ngủ ở thư phòng thêm mấy ngày nữa. Ngưng Nguyệt, mấy ngày nay ta luôn nhớ đến khoảng thời gian trước của chúng ta, ta suy nghĩ, nếu ta không bị mất trí nhớ, có phải hiện tại chúng ta đã có một bầy con, sau đó ta chính là một người cha vô cùng hạnh phúc.
Nhưng nếu cũng chỉ là nếu, không phải sự thật tồn tại. Cho nên, Ngưng Nguyệt, bao giờ nàng mới trở về để chúng ta cùng nhau sinh con đây?
Ngoài đường hoa nở, ngô thê có thể về chưa?"
Đọc xong bức thư, mặt Tô Ngưng Nguyệt đỏ như quả táo đỏ, nàng bưng kín mặt, trong lòng mắng thầm: "Thiên Vũ Hàn đúng là đồ lưu manh. Ai muốn sinh con cùng hắn chứ, hơn nữa ta còn chưa gả cho hắn nữa, nói cái gì mà ngô thê, ai là thê tử của hắn chứ. Đúng là không biết xấu hổ."
Tô Ngưng Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, người đưa thư kia vẫn chưa đi, chỉ thấy hắn ta cúi đầu, Tô Ngưng Nguyệt cảm giác có hơi kỳ lạ, sau đó nàng đi lên hỏi: "Sao ngươi vẫn còn ở đây vậy, còn thứ gì chưa đưa cho ta sao?"
Ai ngờ người đưa tin kia chậm rãi ngẩng đầu, sau đó bày ra một gương mặt tươi cười nói: "Đúng vậy, Tô tiểu thư, hình như nàng đã quên mang phu quân của mình theo rồi đó."
Tô Ngưng Nguyệt vô cùng bất ngờ, bởi vì người trước mắt này chính là tên lưu manh nàng vừa mắng thầm trong lòng, không ngờ người này lại đột nhiên xuất hiện thế này.
Thiên Vũ Hàn ôm lấy nàng, nhẹ nhàng hỏi bên tai Tô Ngưng Nguyệt: "Tô tiểu thư, nàng thấy bất ngờ không? Không biết nàng có hài lòng với món quà này không?”
Tô Ngưng Nguyệt cười cười, sau đó nói: "Cũng không tệ lắm." Nhưng tay nàng cũng lặng lẽ vòng qua bên eo hắn.
Bên trong cửa sổ, Tạ phu nhân cũng thấy được tất cả, sau đó nói thầm trong lòng, người trẻ hiện giờ đúng là lãng mạn, đâu giống như phu quân nhà bà ấy, không biết tạo bất ngờ, bà ấy ở bên ấy ông ấy nhiều năm như vậy, đúng là quá thiệt thòi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận