Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 343: Mật Mật Nghịch Ngợm (2)

Chương 343: Mật Mật Nghịch Ngợm (2)Chương 343: Mật Mật Nghịch Ngợm (2)
"Nương đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi, mau lên rồi qua ăn." Tô Mộc nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt khẽ gật đầu: "Được ạ, ca ca, Nguyệt Nguyệt tắm rửa sạch sẽ xong là qua liên ạ."
Tô Mộc cứ như vậy rời đi.
Tô Ngưng Nguyệt thấy Tô Mộc đã đi khuất, nàng mới để Điềm Điềm và Mật Mật ra ngoài.
"Hai ngươi ngoan ngoãn ở trong phòng, ăn xong ta sẽ quay lại chơi với các ngươi." Tô Ngưng Nguyệt nói với Điềm Điêm và Mật Mật.
Điềm Điềm và Mật Mật gật đầu nói: "Tiểu chủ nhân, nhanh đi đi."
"Ta biết rồi." Tô Ngưng Nguyệt tắm rửa, rồi rời khỏi phòng mình.
Tô Ngưng Nguyệt đi tới bàn ăn, chỉ còn thiếu mỗi mình nàng, liếc mắt thấy Tô Thần ngồi ở một bên chán nản buồn rầu.
"Tiểu Thần sao thế?" Tô Ngưng Nguyệt nghĩ trong lòng.
"Nguyệt Nguyệt, mau ngồi xuống đi." lão gia tử Tô gia nói với Tô Ngưng Nguyệt
Tô Ngưng Nguyệt gật đầu: "Vâng ạ." Nàng ngồi xuống bên cạnh Diêu Xuân bắt đầu ăn.
Trên bàn ăn, cả nhà trò chuyện cười đùa, nhưng Tô Thần lại đặc biệt im lặng.
Diêu Xuân cũng nhận ra Tô Thần có gì đó bất thường, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, bà ấy lại không tiện hỏi Tô Thần đã xảy ra chuyện gì.
"Vẫn là nên đợi Tiểu Thần đi học về rồi hỏi nó." Diêu Xuân nghĩ thầm.
"Nương, con no rồi." Tô Thần ăn thêm mấy miếng, nhìn Diêu Xuân rồi nói. Diêu Xuân nhìn Tô Thần: "Tiểu Thần ăn thêm chút đi con, con đã ăn bao nhiêu đâu.'
Tô Thần lắc đầu: "Nương, tiểu Thân không muốn ăn nữa, tiểu Thần no căng rồi ạ.
Tô Ngưng Nguyệt nghe Diêu Xuân nói, cũng nhìn về phía bà ấy: "Nương, nếu tiểu Thần không muốn ăn thì thôi ạ."
Diêu Xuân nghe vậy gật đầu: "Vậy, được thôi."
"Đúng rồi, nương, hôm nay con sẽ đưa đệ đệ đi học!" Tô Ngưng Nguyệt nhìn Diêu Xuân nói.
Diêu Xuân gật đầu: "Hai đứa đi đường phải chú ý an toàn."
"Vâng.' Tô Ngưng Nguyệt nói với Diêu Xuân.
Lúc này trong Phủ Thừa tướng, Hàn Vũ Đồng vừa mới tỉnh lại, nàng ta từ từ mở mắt ra nhìn xung quanh.
Sau khi Hàn Vũ Đồng xuống giường, nàng ta tắm rửa và rời khỏi phòng.
"Đã lâu không gặp Hàn ca ca, không biết huynh ấy gần đây thế nào rồi." Hàn Vũ Đồng nghĩ thầm.
"Tiểu thư, cô muốn đi đâu vậy ạ?" Hà Hương nhìn thấy Hàn Vũ Đồng đi ra, tiến đến hỏi.
Nghe vậy, Hàn Vũ Đồng dừng bước, quay đầu lại nhìn Hà Hương: "Sao đây, ta muốn đi đâu ngươi cũng quản?”
"Hà Hương không dám." Hà Hương vội nói.
"Sau này đừng có nhiều chuyện như vậy, cũng đừng đứng canh gác ngoài phòng ta, thấy ngươi là phiền!" Hàn Vũ Đồng nói với Hà Hương.
Hà Hương không biết chuyện gì đã xảy ra với Hàn Vũ Đồng.
"Sao mới sáng sớm lại như uống phải thuốc súng vậy!" Hà Hương nghĩ thầm. "Ngươi nghe thấy chưa?" Hàn Vũ Đồng nói.
"Hà Hương biết rồi ạ.' Hà Hương vội vàng đáp.
Nghe Hà Hương nói xong, Hàn Vũ Đồng liền rời đi.
Thấy Hàn Vũ Đồng đã đi khỏi, Hà Hương thâm thở phào nhẹ nhõm.
"Nàng ta bị sao vậy chứ? Sao lại đối xử với mình như vậy! Lẽ nào mình đã chọc gì nàng ta rồi?" Hà Hương nghĩ trong đầu.
Hà Hương không biết sở dĩ Hàn Vũ Đồng hung dữ với nàng ta như vậy là vì Hàn Vũ Đồng đang nhớ đến Thiên Vũ Hàn. Nàng ta không gặp được Thiên Vũ Hàn nên trút hết cơn giận lên Hà Hương.
"Nương, người dậy chưa ạ?" Hàn Vũ Đồng đi tới cửa phòng Thừa tướng phu nhân, nói vọng vào trong.
Thừa tướng phu nhân nghe thấy giọng của Hàn Vũ Đồng, vội đứng dậy khỏi giường, mặc quần áo rồi mở cửa cho nàng ta.
"Sao hôm nay Vũ Đồng lại đến tìm nương sớm như vậy?" Thừa tướng phu nhân nhìn Hàn Vũ Đồng với ánh mắt khó tin.
"Không có gì, chỉ là con nhớ nương mà thôi." Hàn Vũ Đồng nói với Thừa tướng phu nhân.
Thừa Tướng phu nhân rất vui mừng khi nghe lời Hàn Vũ Đồng nói: "Từ lúc nào mà miệng của Vũ Đồng lại trở nên ngọt ngào như vậy?"
Hàn Vũ Đồng cười ngượng ngùng: "Nương lại trêu con nữa rồi."
Thừa Tướng phu nhân nghe Hàn Vũ Đồng nói, liền kéo nàng ta vào phòng mình.
"Vũ Đồng, có chuyện gì muốn nói với nương sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận