Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 506: Thiếu Niên Khí Phách Phi Phàm (2)

Chương 506: Thiếu Niên Khí Phách Phi Phàm (2)Chương 506: Thiếu Niên Khí Phách Phi Phàm (2)
Nhưng muội muội của Lý Thần Dật, Lý Tích Tuyết ngoan ngoãn đứng bên cạnh, không khóc không náo, một cô bé năm tuổi nếu không phải có sự dạy dỗ của người bên cạnh sẽ không ngoan như vậy.
Mọi chuyện diễn ra có trật tự, đến khi mọi người đều đăng ký xong, Tô Ngưng Nguyệt liền dựa theo số người trong nhà bắt đầu phân chia nhà, người nhiều thì chia lớn một chút, số người nhiều thì nhỏ một chút, những người ăn mày cũng không dị nghị, đối với họ mà nói chỉ có nơi ở là đã rất tốt rồi, đặc biệt là căn nhà lớn như vậy.
Sau khi nhà cũng chia xong, Tô Ngưng Nguyệt nói với những người ăn mày: "Mời mọi người gom góp lại sinh hoạt trong hai ngày, một số đồ dùng hàng ngày qua hai ngày nữa sẽ được đưa đến." Cụ già trước đó Tô Ngưng Nguyệt dìu qua chắp tay thi lễ nói: 'Lão phu tên Hàn Bách Sơn, người Hoành Thành, tuy lão đã lớn tuổi, không thể so được với người trẻ tuổi, không làm được những việc nặng nhọc, nhưng lão đã đọc qua một số thơ biết một ít chữ, nếu cô nương không chê, lão muốn làm một số việc để báo đáp ơn thu nhận của cô nương."
Mấy người ăn mày còn lại cũng tranh nhau nói: "Chúng ta cũng có thể làm việc để báo đáp cô nương." Chỉ có Lý Thần Dật im lặng không lên tiếng, một đôi mắt đen láy nhìn Tô Ngưng Nguyệt, Tô Ngưng Nguyệt thấy Lý Thần Dật nhìn mình nên gật đầu.
Lúc mọi người đều mong chờ và vui vẻ đi xem nhà mới của họ, chỉ còn lại một mình Lý Thần Dật vẫn đứng đấy, Tô Ngưng Nguyệt đi đến bên cạnh Lý Thần Dật hỏi: "Không đi xem nhà của các ngươi à?" Lý Thần Dật bình tĩnh nói: 'Không cần, nhà cô nương cho đương nhiên là tốt."
Tô Ngưng Nguyệt thấy trong mắt Lý Thần Dật có chút thăm dò, Lý Thân Dật thoải mái đến Tô Ngưng Nguyệt thăm dò, sau đó, Tô Ngưng Nguyệt nói với Lý Thần Dật: "Ngươi dẫn theo muội muội đi theo ta." Lý Thần Dật không nói, âm thâm đi theo Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt dẫn theo Lý Thần Dật và muội muội cậu ấy Lý Tích Tuyết đến Tô trạch, Diêu Xuân thấy Tô Ngưng Nguyệt dẫn theo một cậu bé và một đứa nhỏ về, liên đi lên hỏi: "Nguyệt Nhi, họ là?"
Diêu Xuân nhìn Tô Thần Dật và Lý Tích Tuyết hỏi, Tô Ngưng Nguyệt đỡ Diêu Xuân dẫn theo Lý Thần Dật và Lý Tích Tuyết đến phòng khách, vừa đi vừa nói: "Trong nhà bọn họ gặp nạn, một cậu bé mới lớn dẫn theo một đứa nhỏ, ta có chút không yên tâm liền dẫn về, nương, con đi kêu nha hoàn (Sau sự cố gắng không ngừng của Tô Ngưng Nguyệt, trong nhà cũng giàu sang hơn, liền thuê mấy nha hoàn giúp đỡ làm việc nhà) đi nấu nước cho họ tắm trước."
Diêu Xuân vừa nghe trong nhà gặp nạn, ánh mắt nhìn Lý Thần Dật và Lý Tích Tuyết cũng mang theo chút thương tiếc, Lý Thần Dật nhìn thấy sự thương tiếc trong mắt Diêu Xuân, trong lòng lóe lên một cảm xúc khác lạ, mà Lý Tích Tuyết thấy Diêu Xuân liền nhớ đến mẫu thân của mình, trong mắt dần dần đong dầy nước mắt.
Thấy nước mắt trong mắt Lý Tích Tuyết, Diêu Xuân liền đau lòng ẫm Lý Tích Tuyết lên, vỗ nhẹ vào lưng Lý Tích Tuyết, lẩm bẩm nói: 'Nha đầu ngoan, không khóc không khóc." Lý Tích Tuyết trong lòng Diêu Xuân cuối cùng vẫn không nhịn được khóc lớn.
Trải qua nhiều ngày chạy trốn, trong lòng Lý Tích Tuyết đã rất tủi thân rồi, dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ năm tuổi, đã chịu lâu như vậy, bây giờ nằm trong lòng Diêu Xuân, Lý Tích Tuyết cảm giác được sự ấm áp như trong lòng mẫu thân của mình, nước mắt liền không kìm nén được nữa.
Lý Thần Dật nhìn Lý Tích Tuyết đang khóc lớn trong lòng Diêu Xuân, vành mắt cũng không tự chủ được đỏ lên, những ngày này để muội muội chịu uất ức rồi, cũng do bản thân không đủ năng lực chăm sóc muội muội.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn vành mắt Lý Thần Dật cũng đỏ lên, vỗ nhẹ vai Lý Thần Dật nói: 'Đều đã qua rồi, bây giờ ở lại đây, ngày tháng sau này sẽ tốt lên thôi." Lý Thần Dật nhìn Tô Ngưng Nguyệt, nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận