Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 74: Gặp Nạn (1)

Chương 74: Gặp Nạn (1)Chương 74: Gặp Nạn (1)
Cứ như vậy sau khi bọn họ ăn xong điểm tâm thì rời khỏi nhà trọ kia, Thiên Vũ Hàn biết lúc này nhà trọ này đã sớm đổi chủ, vê phần cho ai thì không biết được.
Thiên Vũ Hàn cũng không quan tâm.
Lúc này Thiên Vũ Hàn cũng không biết mâu hậu của hắn bị bệnh gì, dọc đường đi Thiên Vũ Hàn đều suy nghĩ vấn đề này, Tiểu Lục ở một bên nhìn Thiên Vũ Hàn thấy ánh mắt thất thân của Thiên Vũ Hàn.
"Vương gia, đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có chuyện gì, tiếp tục lên đường đi." Thiên Vũ Hàn nghe được Tiểu Lục nói vậy thì nói lại với Tiểu Lục.
Tiểu Lục thấy Thiên Vũ Hàn không đem tâm sự của hắn nói cho mình, Tiểu Lục cảm thấy buồn, cứ như vậy đoàn người bọn họ tiếp tục đi về phía trước, mà lúc này ở Lĩnh Nam Tô Ngưng Nguyệt cũng đã tỉnh lại, sau khi Tô Ngưng Nguyệt tỉnh lại nàng duỗõi lưng một cái mở ra hai mắt còn ngái ngủ còn ngáp một cái.
Tô Ngưng Nguyệt không biết khi nào mình mới có thể trở lại thế giới của mình, ở nơi này đã lâu như vậy, tại sao còn không tìm được cách để trở về.
Tô Ngưng Nguyệt thật sự vô cùng lo lắng cho nương của nàng, còn ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu của nàng, nàng cảm giác, nếu như nàng biến mất, cha của nàng chắc chắn sẽ không nói chuyện này cho nương của nàng biết.
Tô Ngưng Nguyệt vô cùng hận cha của nàng, từ sau khi cha nàng làm ăn tốt ông ta đã thay đổi trở thành một con người khác, thường xuyên nửa đêm canh ba cũng không vê nhà, sau khi trở vê thì một thân đầy mùi rượu.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ này của cha nàng thì nàng rất muốn đoạn tuyệt quan hệ giữa hai người, nhưng khi nàng nhìn thấy dáng vẻ thương tâm của nương nên nàng đành nhịn, bởi vì Tô Ngưng Nguyệt biết nếu nàng và cha đoạn tuyệt quan hệ, nương của nàng cũng sẽ vô cùng thương tâm.
Tô Ngưng Nguyệt vốn tưởng rằng nếu nàng chịu đựng một thời gian, cha nàng sẽ trở vê gia đình, nhưng nàng không ngờ rằng nó lại xảy ra ngược lại, cha nàng càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
Thậm chí dám mang tiểu tam về trước mặt nàng và nương, khi đó Tô Ngưng Nguyệt ở trong lòng thầm thề rằng, một ngày nào đó nàng sẽ đuổi tiểu tam ra ngoài.
Một ngày nào đó nàng phải để cho cha nàng hai bàn tay trắng, một ngày nào đó nàng phải trở lại bên cạnh nương để làm bạn với bà ấy.
Nhưng thật không ngờ, còn chưa hoàn thành chuyện mình muốn làm nàng đã không biết vì nguyên nhân gì mà xuyên đến thời kỳ này, mặc dù nói trong thời kỳ này, Diêu Xuân đối xử với Tô Ngưng Nguyệt vô cùng tốt, thực sự coi Tô Ngưng Nguyệt như một tiểu thiên sứ mà bảo vệ nó.
Tô Ngưng Nguyệt cũng biết gia nhân rất tốt đối với nàng, nhưng nàng biết một ngày nào đó nàng muốn trở lại quê hương của mình.
Tô Ngưng Nguyệt không nghĩ tới lúc mình ba bốn mươi tuổi trở về thì chẳng thể làm được chuyện gì. Sau khi Tô Ngưng Nguyệt nghĩ tới chuyện này, đầu óc của nàng càng ngày càng đau.
"Chẳng lẽ do nguyên nhân đêm qua thức đêm sao?" Lúc này, trong lòng Tô Ngưng Nguyệt nghĩ đến.
Sau khi Tô Ngưng Nguyệt thức dậy chỉ dọn dẹp đơn giản một chút rồi rời khỏi phòng của mình, Tô Ngưng Nguyệt biết Diêu Xuân vẫn chưa ăn điểm tâm. Tô Ngưng Nguyệt muốn làm cho bọn họ cà chua xào trứng gà.
Tuy nhiên, khi nghĩ đến điều này, Tô Ngưng Nguyệt lại gặp rắc rối, bởi vì gia đình họ rất nghèo và không có dầu để nấu ăn.
"Nếu như ta có thể ép ra dầu, có thể bán được rất nhiều tiên!" Lúc này Tô Ngưng Nguyệt cảm giác được mình có cơ hội buôn bán, nàng nghĩ đã đến lúc nhà bọn họ sẽ trở thành một gia đình giàu có.
Khi Tô Ngưng Nguyệt nghĩ đến đây, nàng vội vàng đi lên núi, Tô Ngưng Nguyệt muốn lên núi xem có thực vật nào có thể ép dầu hay không.
Nhưng một mình Tô Ngưng Nguyệt tìm đã lâu cũng không tìm được gì, ngay khi Tô Ngưng Nguyệt định buông bỏ, nàng đột nhiên nghĩ tới Diêu Xuân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận