Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 177: Diêu Xuân Hôn Mê (2)

Chương 177: Diêu Xuân Hôn Mê (2)Chương 177: Diêu Xuân Hôn Mê (2)
"Nương, sao cơ thể của người lại lạnh như vậy?" Lúc này Tô Ngưng Nguyệt cũng có chút sợ hãi, nàng sợ Diêu Xuân sẽ không sống nổi qua đêm nay.
Diêu Xuân lắc đầu sau khi nghe thấy Tô Ngưng Nguyệt nói.
"Không sao, Nguyệt Nguyệt, đây là bệnh cũ, sau này sẽ đỡ hơn, nương nghỉ ngơi một lát là sẽ ổn thôi." Lúc này Diêu Xuân nói với bọn Tô Ngưng Nguyệt.
Mặc dù Diêu Xuân nói như vậy, nhưng trong lòng Tô Ngưng Nguyệt vẫn rất sợ hãi, nàng nhìn sang Tô Thần.
"Tiểu Thần, đệ ở đây chăm sóc nương, ta đi mời đại phu." Diêu Xuân chưa kịp nói gì thì Tô Ngưng Nguyệt đã chạy ra ngoài.
Lúc này Tô Mộc thấy Tô Ngưng Nguyệt chạy vội vội vàng vàng, hắn ta vội gọi Tô Ngưng Nguyệt lại.
"Nguyệt Nguyệt, muội sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy Tô Mộc nói thì lập tức nói cho Tô Mộc biết chuyện của Diêu Xuân.
Khi Tô Mộc nghe thấy cơ thể của Diêu Xuân không thoải mái, hắn ta vội vã đến phòng Diêu Xuân.
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt không biết phải làm sao mới ổn, nàng rất lo Diêu Xuân sẽ xảy ra chuyện nên nàng vội vàng chạy đến nhà trưởng thôn bá bá.
Khi nàng đến nhà trưởng thôn, Tô Ngưng Nguyệt vội vàng gõ cửa.
Lúc này trưởng thôn chống gậy chậm rãi đi ra, khi ông ấy mở cửa ra thì sửng sốt khi thấy Tô Ngưng Nguyệt.
"Nha đầu, sao ngươi lại tới đây?" Lúc này trưởng thôn nói với Tô Ngưng Nguyệt.
"Trưởng thôn bá bá, người mau đi xem nương của ta, cơ thể của nương không thoải mái, cơ thể rất lạnh!" Tô Ngưng Nguyệt nói với ông ấy. "Nha đầu đừng gấp, ta sẽ phái người đi mời đại phu ngay." Cứ như vậy, trưởng thôn gọi một thôn dân đến, bảo thôn dân nhanh chóng đi mời đại phu trên trấn đến đây.
Khi bọn họ vội vã quay về nhà, nàng thấy Tô Mộc và Tô Thần đang khóc ở một bên, còn Diêu Xuân thì đã hôn mê.
"Đại phu mau cứu nương của ta." Lúc này, Tô Ngưng Nguyệt vội vàng nói với đại phu.
Đại phu vội vàng đến bên Diêu Xuân, bắt mạch cho bà ấy, thấy Diêu Xuân như vậy, ông ấy cau mày lắc đầu.
"Thực xin lỗi, lão phu thật sự không biết triệu chứng là gì, nhưng các ngươi yên tâm, bà ấy tạm thời không có việc gì, bà ấy chỉ là hôn mê, ngủ một lát sẽ tỉnh lại." Đại phu nói với đám người Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nghe đại phu nói thì đã yên tâm, nàng không ngờ ngay cả đại phu giỏi nhất trên trấn cũng không biết nương của nàng mắc bệnh gì.
Nhưng may mắn là lần này không có chuyện gì.
Cứ như vậy, trưởng thôn tiễn vị đại phu kia đi, thấy Tô Ngưng Nguyệt vẫn còn lo lắng, trưởng thôn đi tới nhẹ nhàng võ lưng Tô Ngưng Nguyệt.
"Nha đầu yên tâm, trưởng thôn bá bá nhất định sẽ tận lực cứu nương của ngươi." Lúc này, Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy trưởng thôn nói như vậy thì vội vàng cảm ơn trưởng thôn.
Trưởng thôn không yên tâm để ba đứa nhỏ trong nhà chăm sóc Diêu Xuân, cho nên nhờ một người phụ nữ đến nhà giúp nàng chăm sóc Diêu Xuân.
Cứ như vậy, Tô Ngưng Nguyệt tiễn trưởng thôn về.
Lúc này trong lòng Tô Ngưng Nguyệt vô cùng gấp gáp, nàng tìm cớ trở về phòng mình, nhắm mắt đến không gian trồng trọt của mình.
"Ngươi đang ở đâu? Mau ra đây, rốt cuộc phải dùng thuốc gì mới có thể cứu nương ta! Rốt cuộc đến khi nào ngươi mới có thể rời khỏi không gian này?" Lúc này Tô Ngưng Nguyệt sốt ruột hét lên với xung quanh.
Hệ thống đang nghỉ ngơi chợt nghe thấy lời Tô Ngưng Nguyệt nói liền mở mắt ra, nó thấy Tô Ngưng Nguyệt đến không gian này của nó, nó cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Có chuyện gì? Nhà ngươi xảy ra chuyện gì rồi?" Lúc này hệ thống đó mới vội vàng hỏi Tô Ngưng Nguyệt.
"Ngươi mau đi xem nương ta, nương ta hôn mê rồi, toàn thân lạnh ngắt, ta cũng không biết bà ấy xảy ra chuyện gì, đại phu cũng không kiểm tra ra!" Tô Ngưng Nguyệt lo lắng nói với hệ thống đó.
Mà hệ thống đó sau khi nghe Tô Ngưng Nguyệt nói xong, nó cũng không có cách nào, bởi vì bây giờ nó vốn dĩ không biết Diêu Xuân mắc bệnh gì, thậm chí nó còn chưa gặp qua Diêu Xuân.
Nó thở dài một hơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận