Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 687: Tự Sát (2)

Chương 687: Tự Sát (2)Chương 687: Tự Sát (2)
Thiên Vũ Hàn không muốn quan tâm đến Tạ Hồi nữa, liền đuổi nàng ấy trở về Vương Phủ. Tô Ngưng Nguyệt không biết có phải cảm giác của nàng sai hay không, mà nàng vẫn luôn cảm thấy, Tạ Hồi hình như có chút gì đó khang khác.
Đến tối, Tạ Hồi nói với nàng: "Ngưng Nguyệt, sau này muội phải thường xuyên tới thăm hai đứa nhỏ của ta đó, ừm, dạy dỗ chúng nhiều vào nhé, có được không?”
Tô Ngưng Nguyệt có chút kỳ quái: "Vốn dĩ muội vẫn sẽ chăm sóc chúng mà, A Hồi tỷ tỷ, tỷ làm sao thế?"
Tạ Hồi lắc lắc đầu, sau đó cầm cây kim lên, nói: "Ngưng Nguyệt, muội về ngủ trước đi, ta thêu nốt một chút này xong rồi sẽ vê ngủ sau nhé."
Tô Ngưng Nguyệt nghĩ nghĩ rồi trở vê phòng, nằm trên giường càng nghĩ càng thấy không đúng. Sau đó lập tức bò dậy, đi về phía thư phòng, nàng vừa đẩy cửa thư phòng ra, quả nhiên nhìn thấy Tạ Hồi đang treo trên một sợi dây thừng. Nàng lấy chuỳ thủ vẫn luôn mang bên người ra, cắt đứt dây thừng, sau đó đưa tay đến mũi nàng ấy, vẫn may, vẫn may, vẫn còn sống.
Sau đó, Tô Ngưng Nguyệt gọi to: "Người đâu, người đâu, mau gọi đại phu."
Buổi tối hôm nay, trong viện tử của Vương Phi đèn sáng rực rỡ. Người trong phủ đều biết rồi, Vương Phi treo cổ tự tử, bây giờ sống chết chưa rõ ràng. Hai đứa nhỏ như là tâm linh cảm ứng vậy, đều đang khóc to. Tô Ngưng Nguyệt ôm lấy đứa nhỏ từ tay nãi nương, lại ôm lấy Đại Quận Chúa vào trong lòng nói: "Không sao không sao, Mẫu Phi của các con không có việc gì, đừng khóc."
Tiếng không sao liên tiếp này, cũng không biết là đang an ủi bọn nhỏ, hay là an ủi chính nàng nữa. Mà Vương Gia sớm đã từ lúc nghe được tin tức liền vào trong cung, sau đó liền quỳ mãi ở trong Sùng Minh Điện.
Trương Nghiêm và A Bố cũng quỳ theo, Thiên Vũ Hàn thông minh như vậy, sớm đã phát hiện có gì đó không đúng rồi, hắn gặp chuyện ngoài ý muốn, lúc đó còn mất trí nhớ, sau đó không phải đã nhớ lại hết rồi sao? Vẫn còn quên mất chuyện gì sao?
Trương Nghiêm quỳ trên mặt đất khóc nói: "Bệ Hạ, năm đó người gặp chuyện ngoài ý muốn, quên hết không ít chuyện, sau đó người cũng nhớ lại rồi, nhưng người lại quên mất Ngưng Nguyệt tiểu thư. Khi đó, chúng thần vốn định để cho thái y tiếp tục trị liệu, nhưng Hoàng Hậu nói, không được cưỡng ép người, đoạn ký ức đó, người không nhớ lại được cũng không có gì to tát cả.
Chúng thần nào dám kháng lệnh, sau đó, chúng thân đều không nhắc tới nữa, vốn dĩ tưởng rằng Bệ Hạ sẽ dân dần nhớ lại thôi, nhưng mà không ngờ, người lại quên hết tất cả, cũng mãi mà không nhớ ra. Thời gian lâu rồi, Ngưng Nguyệt tiểu thư cũng không xuất hiện, chúng thần nghĩ, thôi vậy, dù sao cũng đã như vậy rồi, liền cứ như vậy không nói ra."
"Cho nên ý của ngươi là, lúc ta vẫn còn là Vương Gia, Vương Phi trong lòng ta chính là Tô Ngưng Nguyệt, mà Hoàng Hậu, lại dùng vu thuật của tộc Tiên Bi, mới khiến cho ta quên đi Tô Ngưng Nguyệt, còn có, vu thuật nếu như không gặp được người kia liền không có việc gì, vừa gặp được liền nhớ ra tất cả, cho nên, Hoàng Hậu vẫn luôn ngăn cản Tô Ngưng Nguyệt đến Kinh Thành, thậm chí còn sắp xếp cả sát thủ?"
Trương Nghiêm và A Bố không nói gì nữa, những thứ này sao có thể nói được. Bọn họ đều không hiểu trong lòng Bệ Hạ nghĩ gì, chính mình nên nói cái gì đây, một bên là nữ tử mà Bệ Hạ yêu thích, một bên là chính thất của Bệ Hạ.
Thiên Vũ An vẫn luôn quỳ ở bên ngoài, Trương Nghiêm thử thăm dò nói: "Bệ Hạ, An Thân Vương vẫn luôn quỳ ở ngoài cửa, hay là cho ngài ấy đứng dậy đi, thần cảm thấy, Vương Phi chắc chắn cũng biết rất nhiều chuyện, nếu như Bệ Hạ còn có nghi vấn gì, không bằng người hỏi Vương Phi đi. Nàng ấy chắc chắn biết được không ít đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận