Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 766: Lý Phủ (1)

Chương 766: Lý Phủ (1)Chương 766: Lý Phủ (1)
Lý Duyệt Dĩnh nói: "Cũng không phải không gặp nữa, muội lưu luyến không rời như vậy làm cái gì?" Nước mắt Tô Ngưng Nguyệt đã sắp rơi xuống: "Lần này trở về, hai người cũng sắp thành thân rồi, vê sau cũng chỉ có thể ở nơi này, chúng ta sẽ không thể nhìn đến tỷ nữa."
Thiên Vũ Hàn cầm lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng, sau đó nói: "Khi nào trâm rảnh, cũng có thể mang nàng tới bên này mà. Được rồi, đừng khóc nữa."
Lý Duyệt Dĩnh cũng nói: "Đúng vậy, ta còn có sản nghiệp trong kinh thành nữa mà, muội yên tâm đi, ta sẽ thường xuyên đến kinh thành gặp muội." Nói xong, thì đi vào bên trong xe ngựa.
Bắc Minh Trì đưa Lý Duyệt Dĩnh đến trước cửa nhà Lý gia liền nói: "Ừ, trở về nói với phụ mẫu của nàng, đừng cãi nhau, chuyện gì cũng có ta rồi, nàng chỉ cần đợi thôi, sau này làm một nương tử xinh đẹp là được rồi."
Lý Duyệt Dĩnh kìm lại sự chua chát trong lòng, sau đó gật đầu, nói: "Chàng mau về đi, trời cũng tối rồi?"
Bắc Minh Trì đáp: "Ta nhìn nàng vào nhà rồi ta trở về." Lý Duyệt Dĩnh gật đầu, sau đó quay người đi vào Lý phủ, nước mắt liền không kìm được rơi xuống. Hình như cuối cùng nàng cũng tìm được cảm giác được người khác che chở rồi. Loại cảm giác này, đúng thật là khá tốt.
Lý Duyệt Dĩnh đi vào phủ liền thấy tất cả mọi người trong Lý gia đều ở đại sảnh, nàng ấy cũng rất tò mò đây là tình huống gì.
Cũng không đợi nàng ấy phản ứng lại, tẩu tử nàng ấy liền nói: "Duyệt Dĩnh à, lần này ca ca của muội đã tìm cho ngươi một mối hôn sự tốt.
Ở thành Đông có một hộ gia đình có đứa con trai, ở bên ngoài lưu lạc mười năm, vẫn chưa có thê tử, lần này trở về, nhà họ muốn tìm một thê tử cho hắn ta, ca ca của muội liên nghĩ đến muội, Duyệt Dĩnh, muội xem..." Cũng không để Lại thị nói xong, Lý phu nhân đã lên tiếng phản đối: "Không được, nữ nhi của ta, không gả con loại người đó.
Chưa có thê tử thì sao, nhưng lại gãy mất một chân, còn nữa, hắn ta còn dẫn theo con của tiểu thiếp trở về, ngươi muốn Duyệt Dĩnh của ta vừa qua đó liên làm nương sao? Ta không đồng ý."
Nàng ấy cũng quen với khung cảnh ồn ào này ở nhà, từ khi nàng ấy đến tuổi có thể mai mối hôn sự, tẩu tử này của nàng ấy đã không ít lần nói chuyện quá đáng với nàng ấy. Nàng ấy cũng đã quen rồi. Nhị nương tốt của nàng cũng chỉ cười cười rồi đứng bên cạnh Lý lão gia.
Lý Duyệt Dĩnh có thể thấy phụ thân nàng nhíu mày không vui, có thể thấy phụ thân nàng cũng không đồng ý. Vậy thì đơn giản rồi.
Lý Duyệt Dĩnh liên quỳ xuống, nói: "Phụ thân, mẫu thân, con biết việc hôn nhân của con làm hai người lo lắng nhiều, nhưng loại người như vậy con không gả, huống hồ, huynh tẩu cũng sắp được như ý muốn rồi, không chỉ có thể gả ta đi, còn có thể đuổi luôn nương ta đi."
Mọi người cũng không hiểu câu nói này có nghĩa gì, Lại thị chỉ biết, tiểu cô nương vẫn không gả đi được cuối cùng cũng sắp xuất giá, nàng ấy nói có người muốn cưới nàng ấy, cười chết nàng ta rồi. Nếu có người muốn, còn có thể đến tuổi này cũng chưa gả đi sao?
Dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng cũng không thể hiện ra ngoài, Lại thị tỏ vẻ quan tâm hỏi: "Phải không? Muội muội, tình huống nhà đó như thế nào?"
Thấy phụ mẫu cũng có vẻ muốn tìm hiểu, Lý Duyệt Dĩnh liên nói: "Huynh ấy là nghĩa huynh của Ngưng Nguyệt, vì một số lý do trong nhà nên vẫn chưa thú thê (*), lớn hơn con ba tuổi, cũng không có tiểu thiếp, không có con, sức khỏe rất tốt."
(*Thú thê: lấy vợ )
Lại thị nghe xong liên bật cười nói: 'Không phải muội đang nằm mơ chứ, chàng trai tốt như vậy, muốn người con gái nào không được, sao lại nhìn trúng muội chứ?" Lý phu nhân cũng nói: "Thôi được rồi, Duyệt Dĩnh, nương biết con không muốn lấy chồng, con không cần dùng chuyện này gạt chúng ta, không gả thì không gả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận