Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 182: Mất Trí Nhớ (1)

Chương 182: Mất Trí Nhớ (1)Chương 182: Mất Trí Nhớ (1)
"Các ngươi ở nhà chăm sóc nương các ngươi đi, ta còn có chút việc đi vê trước, có việc cứ đến tìm ta." Lưu thẩm nói với mấy người Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nghe xong vội chạy lên trước cầm hai lon đào đóng hộp đưa cho Lưu thẩm.
"Lưu thẩm, đây là đồ đóng hộp ta tự làm, thẩm cứ cầm lấy đi, sau khi ăn xong đến lấy tiếp." Tô Ngưng Nguyệt nói với Lưu thẩm.
"Một lon là đủ rồi, không cần lấy nhiều vậy đâu." Lưu thẩm vừa nói vừa muốn để lại một lon đào đóng hộp, Tô Ngưng Nguyệt thấy vậy liên cản lại.
"Không sao đâu Lưu thẩm, ở nhà vẫn còn nhiều, bà cứ lấy đi!" Diêu Xuân cũng ở bên cạnh khuyên Lưu thẩm để bà ấy nhận hất.
Lưu thẩm thấy vậy cũng không từ chối nữa, dặn dò Diêu Xuân mấy câu liền rời khỏi nhà Diêu Xuân.
Sau khi Tô Ngưng Nguyệt tiễn Lưu thẩm về liền quay lại phòng Diêu Xuân.
"Nương, người có muốn ăn gì không để con đi làm cho người ăn." Tô Ngưng Nguyệt nói với Diêu Xuân đang nằm trên giường.
Diêu Xuân liền lắc đầu.
"Đứa ngốc, nương không có gì muốn ăn hết, con mau đi nghỉ ngơi đi, bận rộn cả buổi sáng rồi." Diêu Xuân nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt lại lắc đầu.
"Không sao đâu nương, con cũng không mệt." Diêu Xuân thấy vậy, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, nhưng bà ấy cũng cảm thấy hơi có lỗi với ba đứa con của mình.
"Các con đều đi nghỉ ngơi đi, bây giờ nương không sao rồi, giờ nương muốn ngủ một giấc." Diêu Xuân nói với mấy người Tô Ngưng Nguyệt.
Ba người nghe xong lời Diêu Xuân nói cũng không biết nên nói gì, liền cùng nhau rời khỏi phòng Diêu Xuân.
"Tỷ, nương sẽ khỏe lại đúng không?" Sau khi họ đi ra Tô Thần có chút nghi hoặc hỏi Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nghe xong liền xoa đầu Tô Thần.
"Đương nhiên rồi, nương chắc chắn sẽ khỏe lại." Nàng kiên định nói.
Không biết tại sao tự dưng lúc này Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy đầu mình có hơi đau, nàng nhìn Tô Thần và Tô Mộc đang ở bên cạnh.
"Ca ca, ta còn chút việc phải làm."
"Việc của muội có gấp lắm không? Cần ta giúp không?" Tô Mộc vội vàng hỏi Tô Ngưng Nguyệt.
"Không sao đâu, ca ca, tự ta có thể giải quyết được, hai người mau đi nghỉ ngơi đi." Tô Ngưng Nguyệt cười nói với Tô Mộc.
Tô Mộc nghe xong cũng yên tâm hơn, hai huynh đệ liền tự trở vê phòng mình, sau khi Tô Ngưng Nguyệt về phòng liền nằm lên giường.
Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy đầu ngày càng đau, trong đầu lóe lên một số hình ảnh.
Nàng thấy chính mình mặc quần áo cổ đại, toàn thân đây máu nằm trong vũng máu, khi trong đầu nàng hiện lên hình ảnh này, Tô Ngưng Nguyệt sợ đến mức bật dậy.
Nàng rất sợ, nàng không biết xảy ra chuyện gì, tại sao lại biến thành bộ dạng đó.
Tô Ngưng Nguyệt cẩn thận suy nghĩ lại chuyện đã xảy ra lúc trước nhưng dù có làm gì cũng không nhớ được. Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy đầu ngày càng đau, nàng cưỡng ép chính mình không được nghĩ vê những chuyện đó nữa, cơn đau đầu mới dần dần giảm bớt.
"Rốt cuộc là sao vậy? Sao những chuyện trước đây ta không nhớ được chút nào cả, chẳng lẽ trước khi ta đến thế giới này đã gặp chuyện gì sao?" Tô Ngưng Nguyệt nghĩ.
Bắc Minh đang ở trước nhà Tô Ngưng Nguyệt chờ nàng từ lâu.
"Tại sao Tô cô nương vẫn chưa ra? Chẳng lẽ hôm nay họ không lên núi?" Bắc Minh nghĩ.
Thật ra Bắc Minh không biết là do sức khỏe Diêu Xuân bây giờ không tốt, cho nên ba người Tô Ngưng Nguyệt đều ở nhà chăm sóc Diêu Xuân.
"Ngày mai là đại thọ sáu mươi của Tô lão gia tử." Tuy bây giờ Diêu Xuân đang yếu ớt nằm trên giường, nhưng bà ấy vẫn nhớ chuyện đại thọ của lão gia tử.
"Xem ra đại thọ ngày mai của lão gia tử, ta không đi được, nếu không thì nhờ mấy đứa Nguyệt Nguyệt đem quà đến thăm ông ấy." Diêu Xuân ngẫm nghĩ.
Nhưng Diêu Xuân không biết tặng quà gì là tốt nhất, bà ấy cũng không biết Tô lão gia tử thích cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận