Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 780: Thiếp Mời (2)

Chương 780: Thiếp Mời (2)Chương 780: Thiếp Mời (2)
Tô Ngưng Nguyệt không thích nhất chính là phải đi ứng phó đám đại tiểu thư nọ kia, cho nên, nàng chớp chớp đôi mắt to tròn của mình hỏi: "Tẩu tử, muội có thể không đi không?”
Chương Dự cười nhẹ một tiếng, níu: "Muội đây là làm sao thế? Cho muội ra ngoài chơi còn không vui hay sao, cứ phải ở mãi trong phòng mình thế mới thú vị hay sao?”
Tô Ngưng Nguyệt chu chu môi, nghĩ thầm trong lòng: "Nếu để cho nàng chọn, nàng thà không ra ngoài còn hơn. Nàng cũng muốn ra ngoài chơi, nhưng mà nàng. Là muốn lên phố đi dạo vòng vòng, chứ chơi kiểu như vậy, nàng thà trốn mốc ở góc phòng còn hơn."
Tô Ngưng Nguyệt mắng thầm trong lòng, Thiên Vũ Hàn cái tên vương bát đản này, đều tại hắn, nàng ngày nào cũng phải làm những chuyện nàng không thích, thực sự là ghét quá đi mất, đơn giản là không chịu nổi nữa được không?
Tô Ngưng Nguyệt cuối cùng quyết định thoả hiệp với Chương Dự, sau đó khoác lên mình bộ xiêm y rồi cùng Chương Dự tới phủ An Quốc Công.
Đương nhiên, lân này Diêu Xuân không đi cùng, bởi vì Diêu Xuân cũng giống như Tô Ngưng Nguyệt, đều không thích đối phó với những người này, nhưng Diêu Xuân có một cô con dâu tốt, Tô Ngưng Nguyệt thì không có cái này rồi.
Từ khi thánh chỉ được hạ xuống, thân phận địa vị của Tô gia lập tức liền cao lên không ít, nếu nói trước kia Chương Dự tới nhà người khác đều dựa vào danh tiếng thể diện của cha nàng ấy, vậy bây giờ thì hoàn toàn dựa vào thể diện của tiểu cô tử nhà nàng.
Chương Dự dẫn theo Tô Ngưng Nguyệt bước vào trong phòng, sau đó liền có người tới thỉnh an bọn họ, nói: "Là Tô phu nhân Tô tiểu thư đó sao? Phu nhân của chúng ta đặc biệt dặn dò tô tì ở đây đợi hai người." Chương Dự vô cùng ngạc nhiên, không ngờ tới thế gia như An Quốc Công này, cũng thân thiện đối đãi nàng ấy như vậy. Thật ra, nếu là trước đây, đây căn bản là chuyện không thể nào xảy ra, nhưng từ khi Thiên Vũ Hàn hạ cuốn thánh chỉ kia, mọi người ai cũng không dám xem thường Tô Ngưng Nguyệt nữa.
Nhưng còn chưa đợi nàng đi theo người kia, đã có người sãn tới: "Dự Nhi à, đợi di mẫu với."
Chương Dự quay lại sau nhìn, liên thấy một nữ nhân bộ dáng trang điểm xinh đẹp lộng lẫy, trong tay còn dắt theo một nữ tử đang độ tuổi xuân thì, Chương Dự không nhịn được cau mày.
Nhưng mà hai người kia cứ như không nhìn thấy Chương Dự đang mất kiên nhẫn vậy, tiếp tục nói: "Dự Nhi, con chắc là chuẩn bị tới chỗ lão phu nhân bên kia nhỉ, vừa hay di mẫu cũng phải đi, con dẫn theo di mẫu cùng biểu muội cùng đi có được không?”
Chương Dự nói: 'Di mẫu, Hầu phu nhân đang đợi người, người đi theo ta như vậy, có phải không ổn lắm không?"
Ai ngờ người kia ngược lại mặt dày nói: "Không sao đâu, phu nhân sẽ không để ý đâu."
Chương Dự nghĩ rồi, thôi tuỳ bà ta vậy, muốn làm sao thì làm, đây đúng là một miếng cao da chó mà, cái loại mà ném cũng không ném ra nổi ấy.
Bà vú già này cũng là người có máu mặt trong nhà, cũng biết vị di mẫu này của Chương Dự có cái đức hạnh thế nào, không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt khinh thường, việc mà người này làm ra, bà ấy cũng chẳng muốn nói nữa.
Chương Dự cũng không muốn đi lại quá gần với loại người này, thế nên liền cách bà ta ra xa xa một chút, vị di mẫu kia cứ dường như chẳng cảm nhận được chút nào vậy, Tô Ngưng Nguyệt ở bên cạnh còn cảm thấy xấu hổ giùm bà ta, nhưng mà, vị di mẫu kia là một kẻ mặt dày, hoàn toàn không biết cái gì gọi là xấu hổ cả. Chương Dự không quan tâm bà ta, bà ta cũng không để ý, chỉ chăm chăm đi nịnh nọt Tô Ngưng Nguyệt: "Ai da da, đây chính là tiểu cô tử của Dự Nhi nhà chúng ta đó sao? Lớn lên xinh đẹp thật đó, chẳng trách nào phúc khí tốt như vậy. Nguyệt Nhi, con còn không mau tới chào hỏi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận