Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 856: Hiểu Lầm (1)

Chương 856: Hiểu Lầm (1)Chương 856: Hiểu Lầm (1)
Tố Trinh đứng ngoài nắm chặt hộp thức ăn xách trong tay, mím môi, ánh mắt chứa hung ác tàn nhẫn. Nhãn nại một chút vẫn là không có nhẫn được, một tiếng kêu vang, cửa bị đẩy từ ngoài vào trong, hai tiểu nha hoàn bên trong bị hù dọa giật mình một cái, biết rõ được người đi tới toàn thân liền run rẩy, là một đại nha hoàn bên người Hoàng hậu nương nương, cũng không phải tiểu nha hoàn làm việc vặt giống như bọn họ vậy đâu.
"Các ngươi biết cái gì mà ở nơi này khua môi múa mép, Hoàng hậu nương nương sao có thể là mục tiêu cho các ngươi nghị luận ở sau lưng, coi chừng họa từ miệng mà ra a?" Tố Trinh một lần nữa nói từng cái một với bọn họ, đặc biệt là mấy chữ sau cùng kia, càng khiến bọn họ khiếp sợ mặt mũi trắng bệch.
Nhìn sắc mặt bọn họ trắng xám, cả người run rẩy, xem ra đã biết sợ, Tố Trinh hài lòng cười cười xách theo hộp thức ăn xoay người đi ra ngoài, khi đi tới cửa đột nhiên nghĩ tới điều gì, lân nữa quay đầu nói với hai tiểu nha hoàn kia: "Nói với người đã nói với các ngươi chuyện này để hắn cẩn thận một chút, bất ngờ phát sinh chuyện gì sẽ tôi tệ lắm." Sau đó hơi hơi cười cất bước ra ngoài.
Trong Trường Nhạc cung, Tô Ngưng Nguyệt nằm ở trên giường nhỏ, tay cầm một quyển quốc chí (cũng chính là quyển sách được viết bởi những người đi du ngoạn khắp các nước, bên trong ghi chép lại phong tục tập quán các nước, vị trí địa lý, nét riêng biệt trong vùng này. ) lắng lặng lật xem, trên người khoác áo choàng màu trắng làm nàng có bộ dạng thướt tha khác, nhưng lúc nhìn gần mới phát hiện một trang này đã rất lâu không có lật qua, ánh mắt Tô Ngưng Nguyệt tuy dừng ở trên sách nhưng tâm cũng không có lưu lại nơi này.
Lúc Tố Trinh tiến vào đã nhìn thấy dáng vẻ Tô Ngưng Nguyệt chỉ lặng lẽ nhìn sách cái gì cũng không để ý, trong lòng càng tức giận hơn nhưng cũng tăng thêm một tia đau lòng.
"Nương nương." Nhẹ giọng gọi một tiếng. Tiếng Tố Trinh vang lên mới kéo lại suy nghĩ Tô Ngưng Nguyệt, lúc này mới để sách ở một bên, ngẩng đầu nói với Tố Trinh: "Tố Trinh trở lại rồi, ngươi..." Lúc này chưa nói hết lời liền phát hiện sắc mặt Tố Trinh có chút không đúng: "Thế nào rồi? Đây là?"
"Nương nương người cũng không biết chuyện của người truyền bá đi thế nào đâu, nói đều quá khó nghe, quả nhiên đều là hồ ngôn loạn ngữ. Nói đến mức nô tỳ cũng không nhịn được, nếu là bình thường ai dám nói chuyện như vậy, Hoàng thượng cũng không biết..." Nói được một nửa mới phát hiện mình nói sai, hiện tại nương nương không muốn nhắc tới Hoàng thượng, cũng chính là Thiên Vũ Hàn. Chỉ có thể nhỏ giọng cúi đầu kêu một tiếng "nương nương".
"Ta biết những lời lưu truyên bên ngoài, lời nói như nào mà ta chưa từng nghe qua, bọn họ nói khó nghe như thế nào đi nữa chung quy cũng không nói trước mặt ta, bọn họ có lá gan này sao? Lời nói kia của bọn họ đối với ta mà nói cũng chẳng gây thương tổn gì không phải sao? Vậy còn để ý cái gì chứ?" Tô Ngưng Nguyệt từ từ đứng dậy đi tới trước bàn ngồi xuống, nâng tách trà lên chậm rãi uống một ngụm.
Tố Trinh còn định nói gì đó, Tô Ngưng Nguyệt dường như nhận ra được Tố Trinh muốn nói lại thôi, lại tiếp tục nói: 'Những lời đồn đãi này không có gì, chỉ cần không vượt ra ngoài hoàng cung thì cứ thuận theo những người ở bên trong này tự do ngôn luận, còn không phải là vụng trộm nói sao?"
Trong lòng nghĩ bạo lực internet ở hiện đại ta đều tiếp nhận rồi, thậm chí bạo lực internet còn thấy không ít, huống chi bây giờ những thứ người này chỉ dám nghị luận ở sau lưng, hiện tại những lời đồn đãi vô căn cứ này tính là gì đây.
Lúc này điều quan trọng nhất là điều tra sự việc Dật phi bị trúng độc, mặc dù Thiên Vũ Hàn không hạ chỉ thị gì, hoặc là nghiêm khắc trừng phạt nàng, cũng không mở miệng chỉ trích nàng không đúng, nhưng mà ánh mắt không tin tưởng bản thân kia của hắn càng để cho nàng bực bội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận