Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 947: Rời Cung (2)

Chương 947: Rời Cung (2)Chương 947: Rời Cung (2)
"Bởi vì không muốn nhãn nhịn nữa." Thiên Vũ Hàn nhìn người ở bên cạnh nói.
Tô Ngưng Nguyệt cũng không hỏi thêm nữa, mà chỉ đứng sóng đôi cùng với Thiên Vũ Hàn trên tường thành, nhìn đoàn người sắp sửa biến mất.
"Đi thôi." Thiên Vũ Hàn cũng không tâm trí để xem nữa, dắt tay Tô Ngưng Nguyệt đi xuống khỏi lầu cổng thành.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn vẻ mặt hờ hững, không thấy bất cứ biểu cảm nào của người kia, nhưng Tô Ngưng Nguyệt có thể cảm nhận được, tâm trạng lúc này của Thiên Vũ Hàn không ổn chút nào.
Đệ đệ vẫn luôn khá thân thiết với mình, có thể nói là người nhà, nhưng không ngờ đến cuối cùng vẫn chỉ có một thân một mình, không có bất cứ sự thân thiết nào.
Chủ nhân của thiên hạ này, chủ nhân của hoàng cung này, cuối cùng đến là một người thân cận cũng không có, một người có thể nói những lời thật lòng cũng không có, sự cô độc như thế này mới là đáng sợ nhất.
Thiên Vũ Hàn nhìn thấy một người duy nhất có thể gọi là người thân, cuối cùng vẫn là lựa chọn một người khác không phải mình, chỉ còn một mình vẫn đứng ở đó, nhìn người ta biến mất ở đằng xa mà không biết phải làm sao.
Nghĩ tới Thiên Vũ Hàn như vậy, trái tim Tô Ngưng Nguyệt lại cảm thấy chua xót, Thiên Vũ Hàn như vậy thật khiến cho người ta phải đau lòng.
Tô Ngưng Nguyệt ôm lấy Thiên Vũ Hàn từ phía sau, mặt vùi vào tấm lưng ấm áp của hắn, tấm lưng có thể chống đỡ tất cả mọi thứ.
"Thiên Vũ Hàn, không cần phải cảm thấy cô đơn, chàng bây giờ đã có ta rồi, ta vĩnh viễn cũng không bao giờ rời xa chàng. Cho dù chàng có đuổi ta đi, ta cũng sẽ không bao giờ quên chàng." Giọng nói dịu dàng của Tô Ngưng Nguyệt cất lên. Khóe miệng của Thiên Vũ Hàn khẽ nhếch lên, đúng vậy, sao hắn lại quên mất, hắn còn có mặt trời bé nhỏ của mình cơ mà. Ánh sáng của mặt trời có thể xua đuổi tất cả bóng tối.
Hai người ôm lấy nhau, hấp thu hơi ấm trên người đối phương, hòa thành một thể.
Loạn hoa những khiến người nheo mắt, vó ngựa mờ che lối cỏ gây. Thể hiện hoàn hảo cảnh tượng đầu xuân, mùa này vạn vật hồi sinh, sao có thể không ra ngoài dạo chơi được chứ?
Đâu xuân, cỏ mọc chim oanh bay lượn, vạn vật hồi sinh, đến cả tinh thần của con người cũng thay đổi.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn vùng đất xám xịt ngoài sân phủ lên một màu xanh nhàn nhạt, cây cối đang sắp sửa đâm chồi, hít một hơi, cảm nhận được hơi thở của mùa xuân.
Lúc Tô Ngưng Nguyệt đang vươn vai thì phía sau lưng đột nhiên bị người nào đó ôm lấy, Tô Ngưng Nguyệt không quay đầu lại nhưng cũng biết đấy là ai, trực tiếp tựa vào ngực hắn và tiếp tục nhìn ra bên ngoài.
"Sao lại ăn mặc phong phanh thế này?" Thiên Vũ Hàn ôm lấy Tô Ngưng Nguyệt, cảm thấy người nàng lạnh ngắt liền trầm giọng hỏi.
"Sáng ngủ dậy vẫn còn hơi mơ màng nên quên chưa mặc." Tô Ngưng Nguyệt vội vàng đáp lại. Lòng thầm nghĩ, bây giờ đã là mùa xuân rồi, quần áo dày cộm của mùa động đáng lẽ phải cất đi từ lâu rồi, có thể không mặc nặng nề thì sẽ không mặc.
Cho dù là ở đâu cũng phải mặc thật đẹp, không cần biết là có lạnh hay không. Có điều những điều này thì không dám để cho Thiên Vũ Hàn biết, nếu như biết rồi nhất định sẽ cằn nhằn nàng đến chết.
Thiên Vũ Hàn nhìn nữ nhân ở trong lòng, ánh mắt sáng ngời, biết rằng nàng không nói thật nhưng cũng không vạch trần nàng, những việc này chỉ cần nàng thích là được, cũng lắm thì lát nữa sẽ trực tiếp mặt cho nàng.
Liếc mắt sang Tô Chí đứng ở bên cạnh, Tô Chí hiểu ý, một lát sau liền mang tới một chiếc áo choàng màu hồng phấn.
Thiên Vũ Hàn nhận lấy chiếc áo choàng là trực tiếp khoác lên người Tô Ngưng Nguyệt, cúi đầu xuống dịu dàng giúp nàng thắt lại.
Đến khi thắt xong áo cho nàng, nhìn vẻ mặt vẫn còn mơ mơ màng màng của nàng, và cả đôi môi đỏ hồng kia của nàng, có chút kích động muốn hôn nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận