Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 341: Đã Tha Thứ Từ Lâu Rồi

Chương 341: Đã Tha Thứ Từ Lâu RồiChương 341: Đã Tha Thứ Từ Lâu Rồi
Lão gia tử Tô gia nghe tiếng của Diêu Xuân, ông ấy lén lau nước mắt.
"Ta vừa mới dậy, con đi đâu thế?" Lão gia tử Tô gia kìm nén cảm xúc, nói với Diêu Xuân.
Diêu Xuân chìa thức ăn trên tay ra trước lão gia tử Tô gia: "Con thấy trong bếp không có thức ăn nên đến chợ phiên mua một ít ạ."
"Con vất vả rồi." Lão gia tử Tô gia nói với Diêu Xuân.
"Người đang nói gì vậy ạ? Sau này người đừng khách sáo với nhi tức* nữa ạ, nếu còn như vậy nữa, con sẽ giận đó." Diêu Xuân nói.
*vợ của con trai (con dâu)
Lão gia tử Tô gia khẽ gật đầu: "Được rồi, từ giờ ta sẽ không nói thế nữa."
"Phụ thân ngồi chơi một lát nhé, con vào bếp nấu cơm, chuẩn bị xong con sẽ gọi người vào dùng bữa ạ." Diêu Xuân nói với lão gia tử Tô gia.
Lão gia tử Tô gia gật đầu: "Đi nhanh đi con."
Diêu Xuân lấy thức ăn và đi vào bếp.
"Lạ thật, đã đến giờ nào rồi mà ba đứa chúng nó còn chưa dậy nữa." Khi Diêu Xuân đi vào, bà ấy phát hiện ra Tô Ngưng Nguyệt và những người khác vẫn còn ngủ.
"Không được, mình phải làm thật nhanh, nếu không tiểu Thần sẽ không kịp ăn để đến lớp học mất." Nghĩ đến đây, Diêu Xuân đặt rau quả trong tay xuống và đi đến cửa phòng Tô Thần, đưa tay gõ cửa.
"Tiểu Thần, dậy đi con, sắp muộn rồi, dậy rửa mặt mau lên." Diêu Xuân nói với Tô Thần, người vẫn đang ngủ trong phòng.
Lúc bà ấy mới gọi Tô Thần vẫn nằm bất động nhưng sau khi nghe thấy nghe giọng của Diêu Xuân, nó mở mắt ra.
"Mẹ, tiểu Thần tỉnh rồi, tiểu Thần dậy liên đây ạ..." Tô Thần nói.
Nghe vậy, Diêu Xuân thở phào nhẹ nhõm, bà ấy rời khỏi phòng của Tô Thần, vào bếp chuẩn bị bữa sáng.
"Sao Nguyệt Nguyệt và tiểu Mộc vẫn chưa dậy?" Diêu Xuân nghĩ thầm.
Nhưng Diêu Xuân biết nếu bà ấy còn không bắt tay vào làm bữa sáng thì sẽ muộn mất, nên bà ấy không đến phòng của Tô Ngưng Nguyệt và Tô Mộc gọi họ dậy nữa.
Lúc này Tô Thần mặc dù đã tỉnh, nhưng lại không muốn cử động, nó cũng không muốn đi học. Nó không muốn kể cho Diêu Xuân biết chuyện đã xảy ra ở học đường.
"Tại sao nhất quyết muốn mình đi học? Mình không muốn đi." Tô Thần nghĩ trong lòng.
Tô Thân nhếch môi, nằm xuống giường ngủ tiếp.
Diêu Xuân đang nấu ăn không biết tiểu nhi tử của bà ấy bắt đầu chán ghét việc học.
Lúc này, Tô Mộc mở mắt ra, nhìn sắc trời bên ngoài.
"Trời ạ! Đã giờ nào rồi, sao mình có thể ngủ say thế này?" Tô Mộc nhanh chóng đứng dậy, mặc y phục vào đi ra ngoài.
Vừa ra ngoài đã thấy Diêu Xuân đang làm việc trong bếp. Cậu cảm thấy hơi áy náy, Tô Mộc vừa định tiến vào phòng bếp liền lùi ra, thở dài một hơi rồi đi vào trong sân, thấy lão gia tử Tô gia đang ngồi ngẩn người.
"Gia gia, người đang nghĩ gì vậy ạ?" Tô Mộc nhẹ nhàng đi đến bên lão gia tử Tô gia, nói.
Lão gia tử Tô gia lắc đầu nói với Tô Mộc: "Không có gì, Tiểu Mộc, con dậy rồi à." Tô Mộc gật đầu: "Vâng ạ, gia gia, sao ông dậy sớm thế ạ?"
"Ta quen rồi, ta chẳng có việc gì làm, thường thức dậy vào giờ này, sau đó ra ngoài đi dạo vài vòng."
"Vậy tại sao hôm nay gia gia không ra ngoài đi dạo ạ?" Tô Mộc nghi hoặc.
Tô Mộc nói xong câu này, đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
"Gia gia, có phải ông chưa biết đường ở đây nên sợ lạc đúng không ạ?" Tô Mộc lo lắng hỏi lão gia tử Tô gia.
Ông ấy mỉm cười, lắc đầu: "Không, hôm nay ta không muốn ra ngoài."
Tô Thần gật đầu."Vâng."
"Tiểu Mộc, con có muốn đến lớp học không?" Tô Mộc sững sờ trước câu hỏi đột ngột của lão gia tử Tô gia.
"Tiểu Mộc, con đang nghĩ gì thế?" Thấy Tô Mộc ngây ra, lão gia tử Tô gia đưa tay ra khua khua trước mắt cậu, nói.
Tô Mộc nghe được lời này liền thu hồi suy nghĩ, lắc đầu: "Không có gì ạ."
Lão gia tử Tô gia cảm thấy hôm nay Tô Mộc có gì đó không ổn: "Tiểu Mộc, có phải con gặp phải chuyện gì rồi không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận