Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 292: Hòa Giải

Chương 292: Hòa GiảiChương 292: Hòa Giải
Nghe được lời nói đó của Thiên Vũ Hàn, Thái hậu chết lặng tại chỗ, bà không ngờ con mình lại vui vẻ đồng ý với mình nhanh như vậy.
Nghĩ đến đây, bà cảm thấy cũng chẳng có gì cả.
"Gần đây mẫu hậu vẫn tốt chứ, sức khỏe của người thế nào rồi?" Thiên Vũ Hàn nhìn Thái hậu, nói.
Thái hậu nghe lời hỏi thăm của Thiên Vũ Hàn rồi lắc đầu.
"Không có ai đến thỉnh an ai gia, ngày nào tâm trạng ai gia cũng không tốt."
Thiên Vũ Hàn mỉm cười khi nghe những lời Thái hậu nói.
"Kể từ hôm nay, chắc chắn con sẽ đến cung để thỉnh an mẫu hậu mỗi ngày." Thái hậu nghe vậy thì gật đầu ngay.
"Đây là con nói đấy, nói được phải làm được."
"Vâng." Thiên Vũ Hàn mỉm cười nhìn Thái hậu bên cạnh.
Thế là họ ngồi lại trò chuyện với nhau.
"Nghe nói vụ án cung Vĩnh Ninh đã được giải quyết rồi phải không?" Thái hậu nhìn Thiên Vũ Hàn nói.
Thiên Vũ Hàn gật đầu: "Bẩm Thái hậu, đúng vậy."
Thái hậu nghe xong bèn thở dài: 'Haiz, không ngờ hậu cung lại hỗn loạn đến mức như vậy!"
Thiên Vũ Hàn gật đầu đồng tình với Thái hậu.
Bây giờ, Thiên Vũ Hàn cũng không hề nói chuyện nghi ngờ cho Thái hậu, bởi không có chứng cứ xác thực nên hắn không muốn Thái hậu nhúng tay vào chuyện này, để tránh Thái hậu gặp phải bất kì nguy hiểm nào. Mà lúc này, ở Lĩnh Nam, Diêu Xuân thấy trời đã muộn nên rời khỏi nhà Lưu thẩm.
Sau khi bước ra ngoài, bà tưởng rằng Tô Ngưng Nguyệt vẫn đang chơi ở cửa, nhưng không ngờ nàng lại không có ở đó.
"Nguyệt Nguyệt đi đâu rồi? Chẳng lẽ đã về nhà rồi sao?" Diêu Xuân thầm nghĩ trong lòng, vội vã trở vê nhà.
Khi Diêu Xuân vê đến nhà thì thấy Tô Ngưng Nguyệt đã nấu xong một bàn ăn từ lúc nào và đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở đó.
Diêu Xuân nhìn thấy điều này thì cảm thấy rất vui, bà nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Tô Ngưng Nguyệt rồi đắp chăn cho nàng.
Ngay lúc này, Tô Ngưng Nguyệt cũng bị hành động của Diêu Xuân đánh thức dậy.
Diêu Xuân thấy Tô Ngưng Nguyệt đã tỉnh, bà ấy khẽ nói lời xin lỗi với Tô Ngưng Nguyệt: "Nguyệt Nguyệt con ngủ một giấc trước đi, hôm nay con vất vả rồi."
Tô Ngưng Nguyệt lắc đầu: "Nương, Nguyệt Nguyệt không buồn ngủ nữa, chỉ là một bữa ăn thôi mà. À đúng rồi, sao ca ca và đệ đệ vẫn chưa về vậy?"
Đột nhiên Diêu Xuân bỗng nhận ra điều đó, bà ấy vội vàng chạy vào vườn.
Khi Diêu Xuân nhìn thấy trong vườn không có ai, trong phút chốc bà không biết nên bày tỏ tâm trạng như thế nào.
Lúc này, Tô Ngưng Nguyệt nhìn về phía Diêu Xuân.
"Nương, ca ca và đệ đệ con có phải đang ở trong phòng không?"
Diêu Xuân nghe thấy lời Tô Ngưng Nguyệt nói thì sửng sốt: "Đúng vậy, ta còn chưa xem thử trong phòng mà." Cùng lúc đó, Diêu Xuân và Tô Ngưng Nguyệt đi tới phòng Tô Mộc.
Họ gõ cửa bên ngoài nhưng không có bất kì ai mở cửa cho họ. "Chẳng lẽ ca không có ở trong phòng sao?" Tô Ngưng Nguyệt thầm nghĩ.
"Nguyệt Nguyệt mở thẳng cửa ra và vào đó xem sao đi." Diêu Xuân nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt gật đầu.
Cứ như vậy, họ đẩy cửa bước vào. Khi vào trong, họ nhìn thấy cảnh tượng khiến cả hai lập tức lặng người.
Lúc này Tô Mộc và Tô Thần đang nằm ngổn ngang trên giường và ngủ say.
Diêu Xuân nhìn thấy bộ dạng hai người họ như vậy, thực sự không biết nên cười hay nên khóc.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy cảnh này cũng chết lặng người.
"Không ngờ hai đứa nhóc này lại ngủ trong phòng!"
"Nương, chúng ta có cần gọi họ dậy không?" Tô Ngưng Nguyệt nhìn Diêu Xuân và nói.
Diêu Xuân lắc đầu: 'Không cần đâu, chúng ta đi trước đi. Dù sao buổi trưa hai huynh đệ cũng ăn nhiều rồi, chắc hẳn sẽ không đói đâu." Diêu Xuân nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy Diêu Xuân nói nghe cũng rất có lý.
Cứ như vậy, hai người lại rời khỏi phòng Tô Mộc.
"Tối nay chỉ có hai chúng ta ăn tối thôi." Diêu Xuân nói.
Tô Ngưng Nguyệt gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận