Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 483: Kỳ Quặc (1)

Chương 483: Kỳ Quặc (1)Chương 483: Kỳ Quặc (1)
Tiểu nhị cũng chỉ muốn phát huy tình thần phục vụ nhân dân nhưng không ngờ tới lại bị Tô Mộc từ chối.
"Cảm ơn ngươi nhưng mà không cần đâu, tự ta có thể bưng lên được, không cần ngươi phải lo lắng." Tô Mộc không muốn để những người khác đi vào bởi vì làm như vậy thì tiểu cô nương đang lánh nạn kia sẽ có khả năng bị phát hiện hành tung.
Tuy rằng hắn ta không biết rốt cuộc vì sao tiểu cô nương đó lại bị đám người kia đuổi giết nhưng Tô Mộc vẫn sẵn lòng trợ giúp cho cô nương đó. Tô Mộc luôn cảm thấy nhất định tiểu cô nương đó có nỗi khổ riêng, thế nhưng Tô Mộc lại không ngờ tới chỉ vì một câu nói vốn có ý muốn bảo vệ cô nương đó hoá ra lại trở thành hại lại người ta.
Sau khi Tô Mộc đợi mì làm xong, hắn ta lại cầm theo hai phần mì hấp trở về phòng mình.
"Cô nương, chắc là ngươi còn chưa ăn gì, hay là ngươi ăn phần này trước đi, đây là phân ta mua cho muội muội của ta, hiện tại muội ấy không ở đây, ngươi có thể ăn phần mì hấp này."
"Vậy thì ngại quá." Tuy cô nương đó nói như vậy nhưng thân thể thành thật của nàng ta lại nói cho Tô Mộc biết nàng ta đang rất đói bụng.
"Ục ục...' Là tiếng dạ dày của cô nương đó kêu, chắc là nàng ta đang rất đói bụng, lúc bị người đuổi theo thì không cảm giác được nhưng lúc này nàng ta mới thật sự cảm nhận được mùi vị thơm ngon của đồ ăn.
"Cái đó, thật ngại quá!" Cô nương đó nói với Tô Mộc. Tốt xấu gì thì người ta cũng là ân nhân cứu mạng của mình, ở trước mặt ân nhân cứu mạng mà lại làm vậy chỉ sợ quá mức thất thố.
"Không sao đâu cô nương, ta bảo ngươi ăn thì ngươi cứ ăn đi, đừng ngại, quả thật muội muội ta không tới. Ngươi cứ yên tâm mà ăn đi, ăn xong mới có sức lực đúng không." Tô Mộc mỉm cười nói với cô nương kia.
"Hơn nữa, muội muội của ta cũng là người rất lương thiện, nếu như hôm nay muội ấy gặp phải loại tình huống này thì cho dù muội ấy chỉ có một chén cơm cũng sẽ nhường cho cô nương ăn." Tô Mộc nhìn cô nương kia vẫn không chịu ăn thì lại lôi muội muội Tô Ngưng Nguyệt ra, lúc này mới thuyết phục được cô nương đó.
Cô nương đó nghe xong lời Tô Mộc nói, hơn nữa quả thật nàng ta cũng đang rất đói bụng cho nên cũng bắt đầu ăn. Ban đầu Tô Mộc còn đang định cùng nàng ta ngồi ăn, nhưng khi thấy cô nương đó ăn uống nhiệt tình như vậy thì lại dừng lại, mỉm cười nhìn cô nương đó ăn.
"Ngươi ăn chậm một chút, không cần phải gấp, không có người nào đoạt của ngươi đâu, ngươi yên tâm đi.' Tô Mộc lại sợ cô nương đó sẽ bị nghẹn nên thiện ý lên tiếng nhắc nhở nàng ấy.
"Ngươi có biết không? Đã vài ngày rồi ta còn chưa được ăn cơm no, ta thật sự rất đói." Cô nương đó vừa ăn vừa nói, cũng hoàn toàn không còn thấy bộ dáng cẩn thận vừa rồi nữa, giống như đã thay đổi thành người khác.
Một lúc sau cuối cùng cô nương đó cũng đã ăn xong, hơn nữa còn không phụ sự mong đợi của mọi người chính là nàng ta đã ăn luôn hết cả phần của Tô Mộc mà không để lại dư thừa chút nào.
"Ø, món này ăn ngon quá đi, kể cả có thêm một chén thì ta cảm thấy ta vẫn có thể ăn được hết."
Cơm nước xong cô nương cũng ợ lên một hơi giống như nói cho Tô Mộc biết mình thật sự đã ăn rất nhiều, hơn nữa còn rất no, không còn thấy đói bụng nữa.
"Rất cảm tạ công tử đã chiêu đãi, chắc chắn ta sẽ báo đáp lại công tử, ngươi cứ yên tâm đi." Ngay lúc cô nương đó đang dõng dạc nói tiếng cảm ơn không biết ngượng thì một mũi tên đột nhiên bắn vào thẳng vai trái của cô nương đó.
"Ựa..." Vết thương bất ngờ khiến cô nương không kịp phòng bị chỉ biết nhe răng trợn mắt kêu đau! (Lại nói một chút, là bởi vì hành vi của Tô Mộc có hơi khả nghi cho nên những tên mặc đồ đen đó mới có thể đuổi tới nơi này. )
Bạn cần đăng nhập để bình luận