Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 192: Tô Thân Lắm Chuyện. (1)

Chương 192: Tô Thân Lắm Chuyện. (1)Chương 192: Tô Thân Lắm Chuyện. (1)
"Đám người Bắc Minh này là ai? Làm sao lại có nhiều bảo vật hiếm có như vậy?" Tô Ngưng Nguyệt nghĩ thầm.
"Tỷ, ca ca đang nói chuyện với tỷ đó!" Lúc này, Tô Thần nhìn thấy Tô Ninh Nguyệt đứng ngẩn người liền đưa tay ra khua khua trước mặt Tô Ninh Nguyệt nói.
Tô Ngưng Nguyệt nghe Tô Thần gọi, nhanh chóng thoát khỏi suy nghĩ, nhìn về phía Tô Thần.
"Sao vậy, Tiểu Thần?" Tô Thần nghe Tô Ngưng Nguyệt hỏi thì bất đắc dĩ mà nhắc lại một lần nữa với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nghe Tô Thần nói, hơi ngượng ngùng mà nhìn Bắc Minh.
"Vậy ta cảm tạ Bắc Minh công tử trước." Tô Ngưng Nguyệt nói với Bắc Minh.
"Tô cô nương không cần khách sáo. Vậy Tô cô nương cứ ở lại đây chậm rãi chọn lựa, Bắc Minh ta vẫn còn một ít công việc cần phải giải quyết, thứ lỗi cho ta không bồi cô nương được.' Bắc Minh nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ninh Nguyệt nghe Bắc Minh nói như vậy liên gật đầu.
"Được chứ, Bắc Minh công tử có việc gấp thì cứ đi giải quyết trước đi!" Sau đó Bắc Minh rời khỏi kho trữ đồ. Thật ra Bắc Minh cũng không có chuyện gì gấp cần xử lý cả, chỉ là hắn sợ mình ở lại sẽ khiến cho Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy ngại.
Bắc Minh hiểu rõ nếu như Vương gia nhà hắn ta biết được Tô Ngưng Nguyệt gặp khó khăn nhất định sẽ để hắn ta làm như thế.
Nhưng là chuyện gì cần bẩm báo vẫn phải bẩm báo. Thế là Bắc Minh trở về phòng, cầm giấy bút trên bàn viết một lá thư rồi cho người mang đi.
"Tỷ tỷ, nhà của ca ca thật là giàu, có nhiều đồ tới như vậy, chúng ta tiện tay lấy một vài món là phát tài rồi." Tô Thần nhìn chằm chằm vào viên dạ minh châu thật †o mà nói. Tô Ngưng Nguyệt nghe Tô Thần nói, nhẹ nhàng vỗ đầu Tô Thần.
"Lời này không có được tùy tiện nói bừa.”
Cứ như vậy, Tô Ngưng Nguyệt chọn đồ ở trong kho trữ đồ. Nàng cố gắng chọn những thứ rẻ tiền nhất, bởi vì ngay cả những thứ rẻ tiền nhất ở đây khi mang ra ngoài cũng sẽ trở thành vô giá.
Và rồi Tô Ninh Nguyệt chọn một khối ngọc bội sau đó dẫn Tô Thần ra khỏi kho trữ đồ. Lúc ra ngoài, Tô Ninh Nguyệt hỏi Tô Thần.
"Đệ có tùy tiện lấy thứ gì khác nữa không đấy?" Tô Thần nghe Tô Ngưng Nguyệt nói xong liên lắc đầu.
"Không có, tỷ tỷ, ta không có lấy cái gì cả."
Nghe được Tô Thần nói như vậy Tô Ngưng Nguyệt mới yên tâm.
Lúc này, bọn họ nhìn thấy Bắc Minh đang đợi bọn họ.
Thế là Tô Ngưng Nguyệt và Tô Thần đi tới.
"Cảm tạ lễ vật của Bắc Minh công tử." Tô Ngưng Nguyệt nói với Bắc Minh.
Bắc Minh nghe Tô Ngưng Nguyệt nói như vậy, vội vàng đáp: "Tô cô nương, đây là chỉ là một chút tâm ý, không cần khách sáo."
Bắc Minh dẫn hai người Tô Ngưng Nguyệt và Tô Thần đi dạo quanh hoa viên, một lát sau, Tô Ngưng Nguyệt thấy trời cũng đã tối thì nhìn về phía Bắc Minh.
"Ngày hôm nay đã làm phiền nhiều đến công tử, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta mạn phép cáo từ." Bắc Minh nghe Tô Ngưng Nguyệt nói liên gật đầu.
Cứ như vậy, Bắc Minh đưa Tô Ngưng Nguyệt và Tô Thần về nhà.
Vừa trở về, Tô Thần đã nóng lòng chạy vào phòng Diêu Xuân.
"Nương ơi, người có biết hôm nay chúng con đi đâu không?" Tô Thần chẳng đợi Tô Ngưng Nguyệt xuất hiện đã kể hết toàn bộ mọi chuyện phát sinh với Diêu Xuân. Diêu Xuân nghe Tô Thần nói xong thì nhìn Tô Ngưng Nguyệt.
"Nguyệt Nguyệt, bọn họ là ai thế?" Kỳ thực, Diêu Xuân không muốn Tô Ngưng Nguyệt đến gân những người đó, bởi vì Diêu Xuân biết bọn họ chỉ là dân thường, một khi đã thân cận với quan trên, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Nghe Diêu Xuân hỏi Tô Ngưng Nguyệt liền đáp bọn họ chỉ là bạn bè bình thường.
Diêu Xuân sao mà tin được lời của Tô Ngưng Nguyệt nhưng lại không biết nên nói với nàng như thế nào cho phải.
"Vì chúng ta chỉ là phàm dân tâm thường, lần sau đừng gây phiền toái cho bọn họ nữa." Diêu Xuân nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nghe rồi gạt gật đầu với bà ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận