Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 493: Lão Gia Tử Bị Bệnh (2)

Chương 493: Lão Gia Tử Bị Bệnh (2)Chương 493: Lão Gia Tử Bị Bệnh (2)
Chỉ là nhìn lại Tô Ngưng Nguyệt, vẻ mặt chột dạ đứng ở bên cạnh, ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ đại phu sẽ dò hỏi nàng, sau đó sẽ bị lộ tẩy. Nhưng cũng may, đại phu chỉ nhìn nàng một cái, sau đó không nói gì nữa.
"Vị phu nhân này, bà có thể nói chuyện với ta một lát được không?" Đại phu đột nhiên nói với Diêu Xuân.
"Được, đại phu, mời ông." Diêu Xuân biết ông ta có điều gì đó không tiện nói với tất cả mọi người, nên mới gọi riêng bà ra, cho nên Diêu Xuân cũng rất phối hợp.
Bọn họ đi ra sân mới dừng lại, sau đó mới bắt đầu nói chuyện.
"Tỷ, tỷ đi làm gì, đại phu đang nói chuyện với mẫu thân mà." Lúc này Tô Thần thấy Tô Ngưng Nguyệt đi cùng đại phu với mẫu thân đi ra ngoài, thế là liền kêu Tô Ngưng Nguyệt.
"Aiya, ta cũng chỉ quan tâm một gia gia thôi, ta muốn biết rốt cuộc gia gia bị làm sao thôi." Thật ra vừa nãy khi mới nói đến chuyện Tô Ngưng Nguyệt biết huyệt nhân trung, đại phu liền gọi riêng Diêu Xuân ra ngoài, làm trong lòng Tô Ngưng Nguyệt thực sự hoảng sợ. Sợ thân phận của mình bị bại lộ, vì thế nàng vô thức đi theo Diêu Xuân với đại phu. Nhỡ đâu thân phận của nàng bị cho ra ánh sáng, không chỉ có bệnh của Diêu Xuân không tốt lên được, hơn nữa nàng cũng không về được thời hiện đại, vậy mẹ ruột của nàng và cả bạn bè nàng sẽ đau lòng đến mức nào.
"Cái gì? Ý của ông là, lão gia tử nhà ta là bởi vì tâm bệnh? Không thể nào, lão gia tử nhà ta vẫn luôn rất lạc quan như thế, sao đột nhiên lại như vậy chứ?" Diêu Xuân cảm thấy thật buồn cười, sao có thể là vấn đề trong lòng được chứ?
"Vị phu nhân này, nếu bà không tin y thuật của lão phu, vậy có thể đừng mời ta tới đây xem, hà cớ gì lại cười nhạo tại hạ như vậy? Tại hạ cáo từ trước, phu nhân mời cao nhân khác tới khám đi." Vị đại phu kia cũng không nể mặt, một câu cũng không cho người ta nói, vừa nói đã muốn quay đầu rời đi.
"Không phải, đại phu ta cũng không có ý cười nhạo ông, ta chỉ cảm thấy rất kỳ lạ, sao lão gia tử nhà ta lại đột nhiên bị tâm bệnh được chứ? Nhà ta cũng không xảy ra chuyện gì." Diêu Xuân vội vàng đuổi theo đại phu, vừa xin lỗi vừa hỏi. Lúc này đột nhiên Tô Ngưng Nguyệt chạy tới, nàng thật sự vô cùng lo lắng, thà rằng tới đây nhìn xem, để hiểu trước một chút tình hình sẽ tốt hơn.
"Ngưng Nguyệt, sao con lại tới đây, không phải bảo các con đợi ở trong nhà sao? Con mau vào nhà đi, không ai trông gia gia sao." Diêu Xuân sợ đại phu không chịu, cho nên mới bảo Tô Ngưng Nguyệt mau quay về, càng như vậy Tô Ngưng Nguyệt càng sợ hãi. Càng thêm tin tưởng vững chắc đại phu đã lặng lẽ nói gì với mẫu thân, chắc chắn có liên quan đến nàng.
"Thủ thuật kia thật sự là con xem ở trong sách, chẳng lẽ là có tác dụng phụ gì sao? Con thật sự không biết. Nếu có chuyện gì, đại phu, ông nhất định phải cứu gia gia ta, nếu không ta sẽ áy náy chết mất." Tô Ngưng Nguyệt linh hoạt nghĩ ngay đến chiêu này, muốn nói hết ra, hơn nữa thủ thuật này chỉ có tác dụng tốt, không thể nào có tác dụng phụ, điểm này Tô Ngưng Nguyệt rất tin tưởng vững chắc, cho nên mới có thể trắng trợn táo bạo hỏi như vậy.
"Ngưng Nguyệt, con nói cái gì vậy? Mau về đi, chúng ta đang nói đến bệnh của gia gia con, con ở một bên nói cái gì đấy, con không hiểu được bọn ta nói gì đâu."
Tô Ngưng Nguyệt cũng coi như thành công biết được Diêu Xuân với đại phu nói gì. Vì thế yên tâm rời khỏi chỗ của Diêu Xuân với đại phu.
"Lão gia tử nhà bà, trong lòng áp lực rất lớn. Lần này phát bệnh, chính là bởi vì gặp ác mộng, mà nguyên nhân gặp ác mộng cũng chính là bởi vì trong lòng áp lực lớn, cho nên ta mới có thể nói lão gia tử nhà bà là bị tâm bệnh, người xưa nói, tâm bệnh thì phải cần tâm dược." Lần này đại phu nói thẳng ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận