Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 790: Căng Thẳng (2)

Chương 790: Căng Thẳng (2)Chương 790: Căng Thẳng (2)
Có một lão phụ nhân mở miệng nói: "Tô gia làm việc thiện cho người, chung quy cũng sẽ nhận được báo đáp thôi, ngươi nhìn xem, tiểu thư trong nhà người ta, có thể đánh bại nhiều tiểu thư như vậy, trở thành Hoàng hậu nương nương, còn không phải là hồi báo của thiên mệnh hay sao?" Nói rồi liền quỳ xuống, miệng còn hét lớn: "Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên thiên tuế."
Có người dẫn đầu như vậy, người trên cả con phố lớn đều học theo, Tô Ngưng Nguyệt nhìn thị nữ ở bên cạnh một cái, thị nữ lập tức hiểu ý, sau đó lấy ra từ đằng sau một đống lớn tiên hỷ còn có kẹo hỷ, thấy trẻ nhỏ liền cho.
Mọi người thực ra cũng còn tốt, không xuất hiện tình trạng chen lấn xô đẩy gì, nụ cười trên mặt Tô Ngưng Nguyệt vẫn luôn không hạ xuống, mọi cử chỉ của Hoàng hậu, Thiên Vũ Hàn tỏ vẻ hắn làm Hoàng thượng cũng không được yếu thế, thế là gọi một tiếng: "Trương Nghiêm." Trương Nghiêm lập tức hiểu ý Bệ Hạ nhà mình.
Thế là cũng chạy đi cùng cung nữ kia cùng nhau phát tiền hỷ, những người này vốn cũng chỉ là tới góp vui mà thôi, không ngờ bản thân lại có thu hoạch ngoài ý muốn, ai nấy đều rất vui vẻ, cầm lấy tiền đi khoe đại nhân. Các đại nhân nhìn thấy mấy đồng tiền đồng này cũng rất hào phóng bảo bọn họ cứ giữ lấy mua cái gì mà ăn.
Nói chung, trong Hoàng Thành đều được bao trùm bỏi không khí vui vẻ náo nhiệt.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy cũng vui vẻ, bởi vì đây chính là thời khắc hạnh phúc nhất của nàng, hạnh phúc của nàng nàng muốn chia sẻ cùng mọi người.
Rất nhanh, xa giá đã tiến vào trong Hoàng Thành, bởi vì là nghênh đón Hoàng hậu, cho nên xe cộ đều tiến vào từ cửa Chính Dương. Sau đó dừng lại ở trước cửa Trường Lạc Cung, Thiên Vũ Hàn bế Tô Ngưng Nguyệt từ trên xa giá xuống, sau đó nói: "Nơi ta đang bế nàng đi là Trường Lạc Cung, vì Càn Khôn Cung là nơi nữ nhân kia từng ở, ta không muốn nàng phải ở đó nữa, không may mắn, ngược lại là nơi này, phong thuỷ rất tốt, sau này ta tới đây cũng rất thuận tiện."
Tô Ngưng Nguyệt hỏi: "Vậy chàng định ngày nào cũng tới sao?" Thiên Vũ Hàn cao giọng đáp: "Đương nhiên rồi, ta là phu quân của nàng đó, không phải nên ngày ngày ở cùng với nàng sao?" Đôi tay Tô Ngưng Nguyệt ôm lấy cổ Thiên Vũ Hàn càng chặt hơn một chút, nụ cười trên mặt cũng càng sâu thêm vài phần."
Thiên Vũ Hàn ôm nàng vào trong phòng, sau đó nói: "Trời vẫn còn sớm, rửa mặt chút nhé, được không?”
Tô Ngưng Nguyệt kéo lấy tay hắn, cảm nhận được mồ hôi ở lòng bàn tay, sau đó nói: "Chàng không định mở khăn trùm đầu cho ta sao?" Thiên Vũ Hàn có chút không tự nhiên, sau đó mở khăn trùm đầu của Tô Ngưng Nguyệt lên, sau đó nhìn chằm chằm nàng, khen một câu: "Nàng hôm nay thật xinh đẹp."
Tô Ngưng Nguyệt đang tháo trang sức của mình xuống, nghe vậy liền trừng mắt nhìn hắn một cái: "Đừng có bắt nạt ta không nhìn thấy, trừ nhiều phấn như vậy còn có má hồng ra, có khác gì con khỉ đâu cơ chứ."
Nghe vậy, Thiên Vũ Hàn liên phì cười một tiếng, Tô Ngưng Nguyệt hiếu kỳ hỏi: "Chàng không ra ngoài tiếp khách sao, ở đây với ta làm gì?"
" Nàng cho rằng trên thế giới này còn có ai dám ép rượu ta hay sao?" Tô Ngưng Nguyệt nhìn bộ dáng tiểu kiêu ngạo kia của hắn, liền bật cười nói: "Vô liêm sỉ thật đấy."
Tắm rửa một phen xong, hai người liền lăn lộn lên giường, một đêm này, hai người đều đang làm loại chuyện vui vẻ nhất trên thế giới này. Tô Ngưng Nguyệt nghĩ, Thiên Vũ Hàn cuối cùng cũng là của nàng rồi, tâm tư Thiên Vũ Hàn lại là, từ nay về sau, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nữa.
Tô Ngưng Nguyệt đã trải qua cách ngày đại hôn đằng đăng ba tháng trời rồi, trong Kinh Thành đã đang bắt đầu một tháng mới rồi, chỉ còn khoảng một tháng nữa thôi là tới Tết rồi. Bởi vì trong cung trừ một nữ chủ tử là nàng ra thì không có ai nữa, dẫn tới cung nữ trong cung đều thích lui tới Trường Lạc Cung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận