Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 174: Hái Trái Cây (1)

Chương 174: Hái Trái Cây (1)Chương 174: Hái Trái Cây (1)
Còn về Thiên Vũ Hàn, nếu nói hắn đến bãi săn để săn bắt, chẳng bằng nói hắn đến bãi săn để khuây khỏa, Thiên Vũ Hàn thấy mấy động vật nhỏ chạy trong rừng cũng không đành lòng làm tổn thương chúng nó.
Lúc này, Thiên Vũ Hàn thấy một con thỏ chạy ngang hắn, lúc Thiên Vũ Hàn trông thấy con thỏ liền lắc đầu.
Không biết tại sao, khi hắn gặp con thỏ này lại nghĩ đến Tô Ngưng Nguyệt.
"Chẳng lẽ ta thực sự thích nàng ấy rồi sao?" Thiên Vũ Hàn nghĩ trong lòng.
Lúc này, Tô Ngưng Nguyệt đang ở trên núi hái trái cây hắt xì một cái thật to.
"Ai đang nhớ tới ta!" Sau khi Tô Ngưng Nguyệt nói ra những lời này, nói xong thì nàng lại ngại ngùng mà cúi đầu xuống.
"Tỷ tỷ, tỷ vừa nói gì thế?" Tô Thần đang đứng một bên suy nghĩ gì đó, nghe thấy Tô Ngưng Nguyệt nói bèn vội vàng nhìn sang Tô Ngưng Nguyệt ở bên cạnh.
"Không, không có gì, chúng ta tiếp tục tìm đi!" Lúc Tô Ngưng Nguyệt nghe Tô Thần nói vậy bèn vội vàng xua tay, nói với Tô Thần.
Cứ như vậy, bọn họ tiếp tục ở trên núi tìm kiếm trái cây, rốt cục thì trời cũng không phụ lòng người, cuối cùng họ cũng phát hiện được một loại cây ăn quả.
"Mau nhìn bên kia kìa!" Tô Ngưng Nguyệt nói với hai người đằng sau.
"Tỷ tỷ, đó là cái gì vậy?" Tô Thần nhìn thấy cây ăn quả đầy trái nói với Tô Ngưng Nguyệt.
"Ta cũng không biết đấy gọi là gì, dù sao thì đêm qua, lúc ta nằm mơ, lão thân tiên đã nói cho ta biết rằng loại trái cây này có thể ăn được." Lúc này, Tô Ngưng Nguyệt vội vàng quay qua nói với bọn họ.
Khoảnh khắc Tô Thần nghe thấy Tô Ngưng Nguyệt nói trái cây kia có thể ăn được, cậu ấy lập tức cảm thấy vui vẻ!
"Tỷ tỷ, chúng ta mau qua đó hái trái cây đi!" Bây giờ, Tô Thần vội vàng nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Khi Tô Ngưng Nguyệt nghe Tô Thần nói thế bèn gật gật đầu, cứ như vậy, ba người bọn họ đi về phía cây ăn quả kia.
"Ai, tìm lâu như vậy cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi, thật là không dễ dàng mài!" Đây là lời Tô Ngưng Nguyệt nói lúc nàng chạy tới ôm lấy cái cây ăn quả này.
"Tỷ tỷ, trái này thật sự có thể ăn được ạ?" Lúc này Tô Thần nhìn Tô Ngưng Nguyệt nói.
Tô Ngưng Nguyệt còn chưa kịp đáp lời Tô Thần thì Tô Mộc đã quay ra nhìn Tô Thần.
"Đương nhiên rồi, tỷ tỷ ngươi nói có thể ăn thì trái chắc chắn có thể ăn!" Khi Tô Thần nghe thấy lời Tô Mộc nói bèn vội vàng gật gật đầu.
"Ca ca nói rất đúng."
Lúc này, Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy trái kia lại ngây ngẩn cả người, bởi vì Tô Ngưng Nguyệt là một cô nương, nàng không biết trèo cây.
Lúc này nàng nhìn về phía Tô Mộc đứng bên cạnh.
"Ca ca, huynh có thể hái trái này xuống được không?" Tô Ngưng Nguyệt nói với Tô Mộc.
"Việc này thì có gì khó, muội muội, muội tránh sang bên đi, lát nữa đừng để trái cây rơi xuống đập trúng muội!" Tô Mộc vừa nói vừa xắn tay áo lên và đi về phía cái cây kia.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy Tô Mộc leo lên cây dễ dàng như một con khỉ thì ngẩn cả người.
Thật không ngờ Tô Mộc lại tài giỏi đến vậy! "Nguyệt Nguyệt, mấy trái này đã chín chưa?" Sau khi Tô Mộc trèo lên cây xong bèn cất tiếng hỏi Tô Ngưng Nguyệt.
Lúc Tô Ngưng Nguyệt nghe được câu hỏi của Tô Mộc bèn vội vàng gật đầu.
"Ca ca cứ yên tâm mà hái đi, mấy trái này đều đã chín hết cả rồi." Tô Mộc nghe thấy những lời này của Tô Ngưng Nguyệt liền yên tâm.
"Được, Tiểu Thần nhớ đỡ đấy nhé!" Tiếp đó, Tô Mộc vừa hái trái vừa ném xuống.
Tô Thần tay mắt lanh lẹ đỡ lấy trái do Tô Mộc ném xuống.
"Ở đây vẫn còn nhiều nữa đó, mau tới nhặt đi!" Khi Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy trái cây rơi xuống thì nàng vội vàng chạy về phía trái đang rơi xuống.
"Ca ca, huynh chậm chút đi, ta sắp không nhặt kịp nữa rồi." Giờ khắc này, Tô Thần có chút oán giận mà nhìn Tô Mộc ở trên cây, nói.
"Được, ta biết rồi."
Cứ như vậy, Tô Mộc giảm tốc độ hái quả lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận