Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 544: Đây Chính Là Táo Gai ()

Chương 544: Đây Chính Là Táo Gai ()Chương 544: Đây Chính Là Táo Gai ()
Sau khi người bên dưới báo cáo xong, ánh mắt hoàng đế quét qua những vị đại thân ở phía dưới nói: "Không biết cái vị đại nhân sau khi nghe xong có ý kiến gì không?”
Một vị đại nhân tóc đã bạc nửa đầu mặc triều phụ nói: 'Bẩm hoàng thượng, thân cảm thấy nên phái người tới Tây Bắc trấn áp đám người phản loạn trước, sau đó mới tiến hành điều tra nghiêm ngặt."
Hoàng đế nhìn vị lão thần này nói: "Cách mà Trấn quốc công nói cũng không tệ, những người khác còn có ý kiến gì không."
Hoàng đế nói xong, nhìn Thừa tướng, Thừa tướng toát mồ hôi lạnh nói: "Bẩm hoàng thượng, thân cảm thấy đáng lý nên làm yên lòng dân chúng trước đã."
Hoàng đế ý vị thâm trường nhìn Thừa tướng nói: "Ồ, vậy theo lời của thừa tướng thì thì phải làm yên lòng dân bằng cách nào?"
Thừa tướng có chút lo lắng trong lòng, thâm nghĩ: "Hoàng thượng muốn làm gì đây."
Thừa tướng cúi lưng chắp tay nói: 'Bẩm hoàng thượng, thần cảm thấy nên phái một vị đại thần tới thương lượng với dân chúng."
Lúc này một vị đại thần trung niên trông khá uy nghiêm đứng ra, hành lễ và nói với hoàng thượng: "Khởi bẩm hoàng thượng, thần cảm thấy lời của Thừa tướng không được thỏa đáng cho lắm, cách của Trần quốc công là biện pháp tốt nhất đối với tình hình như hiện tại."
Thừa tướng trong lòng nổi giận thầm nghĩ: "Dương tướng quân ơi Dương tướng quân, ngươi được lắm, trên đại điện lại dám đối đầu với ta."
Dương tướng quân không hề bị uy hiếp bởi ánh mắt của Thừa tướng, vẫn đứng thẳng người đề xuất với hoàng thượng, hoàng đế nhìn ba người ở phía dưới, trầm tư nói: "Vậy thì làm như lời Trấn quốc công nói, chọn một vị đại thần tới Tây Bắc một chuyến, không biết ai đi thì thích hợp đây?”
Lúc này Thừa tướng đang định nói thì lại bị Dương tướng quân cướp lời nói trước: "Thân nguyện đi chuyến này."
Trấn quốc công đứng ở một bên không nói một lời, hoàng thượng nhìn hai người ở bên dưới, Thừa tướng nói: 'Hoàng thượng thần chó rằng nên để vương gia đi."
Trong mắt hoàng thượng lóe lên một tia nham hiểm, hỏi: "Tại sao?"
Thừa tướng đáp: "Thân cho rằng vương gia là một thành viên của hoàng gia, đi làm yên lòng dân là vô cùng thích hợp.”
Nếu như bỏ qua âm mưu lộ ra trong ánh mắt của Thừa tướng, mọi người đều cảm thấy Thừa tướng là đang giúp Thiên Vũ Hàn.
Hoàng thượng không bỏ sót sự âm mưu lóe lên trong ánh mắt của Thừa tướng, hoàng thượng bên ngoài thì là suy xét nhưng thật ra trong lòng đã có chủ ý rồi, trước tiên là nể mặt Thừa tướng, thuận tiện thăm dò sự nông sâu của vị đệ đệ này, mấy hôm trước hoàng đế nhận được một bức thư nặc danh, mà lại không thể tra ra được là ai âm thầm gửi nó đến tẩm cung của mình trong hoàng cung vô cùng nghiêm ngặt này.
Trên bức thư chỉ viết một câu Vương gia không hề giống với vẻ bề ngoài, hoàng đế mặc dù hoài nghi sự thật giả của bức thư này, nhưng thật sự nảy ra ý thăm dò Thiên Vũ Hàn, hôm nay mượn lời nói của Thừa tướng nhận tiện giao việc này cho Thiên Vũ Hàn, hoàng thượng giả vờ quý trọng nói: "Đường từ đây tới Tây Bắc nguy hiểm trùng trùng, nên như hoàng đệ đi e là sẽ gặp nguy hiểm."
Thừa tướng nhấn mạnh: "Hoàng thượng, các hoàng tử còn trẻ, chọn vương gia đi là lựa chọn tốt nhất."
Thừa tướng vừa dứt lời, Trấn quốc công ở bên cạnh đã yên lặng một lúc lâu lên tiếng: "Thần đồng ý, thần cũng cảm thấy vương gia đi là tốt nhất." Hoàng đế nhìn Trấn quốc công với ánh mắt dò xét, như thể là muốn nhìn thấu cái gì đó, một lúc sau thì nói: "Nếu Trấn quốc công cũng suy nghĩ như vậy, vậy thì để hoàng đệ của trẫm đi chuyến này đi, các người lui xuống trước đi."
Dương tướng quân, Trấn quốc công cùng với Thừa tướng hành lễ đồng thanh nói: "Thần, cáo lui."
Đợi Dương tướng quân, Trấn quốc công cùng với Thừa tướng ra khỏi ngự thư phòng, hoàng đế nhìn cửa ngự thư phòng, nói: "Ngươi nói Thừa tướng rốt cuộc là muốn làm gì."
Lý công công ở bên cạnh cung kính trả lời: "Nô tài cảm thấy Thừa tướng đại nhân chắc là muốn báo thù cho thiên kim phủ Thừa tướng."
"Ồ, thế là có ý gì"
Hoàng thượng hỏi Lý công công, Lý công công cúi người đáp: "Mấy ngày trước nô tài nghe nói nhị thiên kim phủ Thừa tướng chịu sự uất ức ở phủ vương gia, khóc lóc về tới tận phủ Thừa tướng, tiếng khóc đó trên xe ngựa mà người đi lại trên đường vẫn còn nghe rõ mồm một, nghe nói nhị thiên kim phủ Thừa tướng khóc xong mắt sưng đỏ như quả hạnh đào.
Nghe Lý công công tường thuật lại, hoàng thượng cười nói: 'Đệ đệ này của trẫm, cái gì cũng tốt chỉ là không gần nữ sắc."
Miệng mặc dù nói vậy nhưng trong lòng hoàng đế đang có rất nhiều khúc mắt, những thứ này Lý công công không biết và cũng không dám phỏng đoán, Lý công công đứng nghiêm chỉnh bên cạnh hoàng đế chờ được sai bảo.
Hoàng để ngồi trong ngự thư phòng một lúc rồi nói với Lý công công: "Giúp trẫm mài mực, trẫm muốn thảo một bức thánh chỉ."
Lý công công cúi người đáp: "Vâng."
Sau đó cung kính giúp hoàng đế mài mực.
Phủ vương gia. Bên này Thiên Vũ Hàn vẫn đang buồn phiền vì chuyện bị chặn đường, cộc cộc cộc... tiếng gõ cửa vang lên, Thiên Vũ Hàn vẻ mặt u ám nói: "Vào đi."
Quản gia bước vào, hành lễ và nói: "Vương gia, Lý công công mang thánh chỉ tới, nói là hướng thượng có chuyện gấp giao cho người."
Khi Thiên Vũ Hàn nghe được là Lý công công mang thánh chỉ đến là đã đứng dậy rồi, Thiên Vũ Hàn đi qua hành lang dài dằng dặc để tới tiền sảnh, quản gia cung kính đi theo phía sau Thiên Vũ Hàn.
Tới tiền sảnh Lý công công nhìn thấy Thiên Vũ Hàn liên hành lễ và nói: "Nô tài bái kiến vương gia."
Thiên Vũ Hàn đưa tay ra nói: "Miễn lễ, không viết thánh chỉ hôm nay Lý công công mang tới để làm gì."
Lý công công đứng thẳng, cung kính nói: "Hoàng thượng phái người đi bình loạn phản loạn Tây Bắc, đồng thời để công tử nhà Trấn quốc công đi cùng người một chuyến tới Tây Bắc nhằm đảm bảo an toàn cho người."
Thiên Vũ Hàn bỏ tách trà trong tay xuống và nói: "Hả, Tây Bắc phản loạn rồi, bảo bổn vương tới Tây Bắc sao?"
Lý công công cười nói: "Bẩm vương gia, đúng vậy, đây là thánh chỉ do hoàng thượng ban bổ."
Lý công công hai tay cầm thánh chỉ và đi vê phía Thiên Vũ Hàn, Thiên Vũ Hàn nhận lấy thánh chỉ, nhìn một cái rồi nói: "Bổn vương biết rồi, trở về bẩm với hoàng thượng rằng bổ vương nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Lý công công hành lễ rồi nói: "Vâng, vậy nô tài xin cáo lui."
Nói rồi đi ra khỏi tiền sảnh của vương phủ và đi về phía cổng vương phủ, sau khi Lý công công đi được một lúc, Thiên Vũ Hàn cầm thánh chỉ trầm tư nói: 'Hoàng thượng đây là muốn làm gì?"
Quản gia vương phủ cúi người đứng sang một bên không dám lên tiếng. Lĩnh Nam.
Xưởng của Tô Ngưng Nguyệt buôn bán ngày một tốt hơn, Tô Ngưng Nguyệt hôm nay đang đi loanh quanh, bất giác đi tới chân núi, Tô Ngưng Nguyệt nhìn trên lưng chừng núi có cái gì màu đỏ, nhưng quá xa nên nhìn không rõ rốt cuộc là gì, thế nên định leo lên trên để xem, vừa định lên núi thì nghe thấy phía sau có người gọi: 'Nguyệt muội tử, Nguyệt muội tử."
Tô Ngưng Nguyệt quay đầu lại thì thấy hóa ra là Đại Vương nhà Vương đại nương ở phía bắc thôn, thấy Đại Vương vội vàng chạy tới, Tô Ngưng Nguyệt nói: "Đại Vượng ca chạy từ từ thôi, sao vậy có việc gì gấp sao?"
Đại Vượng thở hổn hển lắc đầu nói: "Nguyệt muội tử muốn lên núi sao?"
Tô Ngưng Nguyệt mỉm cười nói: "Đúng vậy, muội lên núi xem sao."
Lúc này hơi thở của Đại Vương đã ổn định hơn nhiều rồi, nói: 'Lên núi nguy hiểm lắm, một cô nương như muội tốt nhất là đừng nên đi."
Tô Ngưng Nguyệt nhìn Đại Vương mỉm cười nói: "Không sao, Đại Vượng ca, muội lên đến lưng chừng núi xem chút thôi rồi xuống."
Đại Vượng có chút không yên tâm nói: "Nếu như muội thật sự muốn ởđi thì để ta đi cùng với muội."
Tô Ngưng Nguyệt nhìn Đại Vượng, biết rằng Đại Vượng thật sự lo lắng cho nàng nên nói: "Vậy cũng được, Đại Vượng ca, vậy chúng ta cùng đi."
Tô Ngưng Nguyệt đi theo Đại Vương đi men theo con đường mòn lên núi và đi lên đến lưng chừng núi, bây giờ đã là cuối tháng 10 đầu tháng 11 rồi, gió trên núi cũng hơn lạnh, Tô Ngưng Nguyệt đi theo Đại Vượng tới chỗ trước đó vừa nhìn thấy, phát hiện màu đỏ kìa là quả táo gai.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn những quả táo gai mọc đầy trên mấy cây táo gai, vô cùng vui sướng, giơ tay ra hái một quả táo gai, lau qua rồi bỏ vào trong miệng, Đại Vượng nhìn Tô Ngưng Nguyệt đang ăn quả táo gai, không khỏi nhăn mặt, nói: "Nguyệt muội tử, loại quả màu đỏ này vừa chua vừa chát, thôi đừng ăn nữa."
Tô Ngưng Nguyệt cắn một miếng, vị chua ngọt lập tức tràn ngập trong khoang miệng, Tô Ngưng Nguyệt nói: 'Đại Vượng ca, huynh đừng thấy những quá táo gai này vừa chua vừa chát, đấy là quả chưa chín hẳn, nếu như chín già rồi thì chua chua ngọt ngọt rất ngon, hơn nữa táo gai còn có rất nhiều công hiệu và cách ăn, huynh hái giúp em một ít trước đã, rồi em sẽ làm cho huynh ăn sau."
Đại Vương hoài nghi nói: "Táo gai?"
Tô Ngưng Nguyệt nói với Đại Vượng: "Đúng vậy, loại quả màu đỏ này tên là táo gai, aiya, Đại Vượng ca anh giúp em hái đi đã, lát nữa về làm xong cho huynh ăn thử là biết ngay thôi."
Nghe Tô Ngưng Nguyệt nói vậy, Đại Vượng cũng không hỏi thêm nữa mà hái táo gai cho Tô Ngưng Nguyệt, Tô Ngưng Nguyệt nhân lúc Đại Vượng đang mải hái táo gai, lén lút chuyển một mầm táo gai vào trong không gian.
Đại Vượng hái táo gai xong, Tô Ngưng Nguyệt liên đưa Đại Vượng về Tô gia, hôm nay Tô Thần tiểu đệ của Tô Ngưng Nguyệt được nghỉ vì thế tranh thủ lúc trời đang nắng là tốt nhất, Tô Thần đang chơi cùng với Lý Tích Tuyết ở trong sân, lúc Tô Ngưng Nguyệt dẫn Đại Vượng vào đến cửa nhà thì bị Lý Tích Tuyết nhìn thấy, Lý Tích Tuyết dùng đôi chân bé nhỏ của mình bước về phía Tô Ngưng Nguyệt và gọi: "Ninh Nguyệt tỷ tỷ, Ninh Nguyệt tỷ tỷ."
Giọng trẻ con ngọt ngào làm Tô Ngưng Nguyệt tan chảy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận