Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 704: Ý Kiến (1)

Chương 704: Ý Kiến (1)Chương 704: Ý Kiến (1)
"Vì vậy, thân mong bệ hạ có thể cân nhắc một chút. Bệ hạ luôn không muốn lấp đầy hậu cung, là muốn để cho một nữ tử như Thục phi dạy dỗ Đại hoàng tử sao?"
Chương đại nhân không hổ là Chương đại nhân, ông ấy biết điểm yếu của Thiên Vũ Hàn ở đâu, vì vậy khi nói đến Đại hoàng tử, Thiên Vũ Hàn nhíu mày nhìn Thục phi đang quỳ trên mặt đất vẫn chưa đứng dậy.
Quả thực, Chương đại nhân nói chuyện dài dòng, nhưng chuyện này thật sự nên cân nhắc một chút, dù sao đại hoàng tử vẫn còn nhỏ, cần người dạy dỗ, hơn nữa bình thường lại quá bận rộn, thời gian bên cạnh hắn ta rất ít, mặc dù có cung nữ và thái giám nhưng dù sao họ cũng là nô tài.
Thục phi này lại quá ngu xuẩn, cũng không biết tại sao được chọn. Nếu lúc đầu biết nàng ta ngu xuẩn như vậy thì bất kể là thế nào ông ấy cũng sẽ để nàng ta cút xéo về Tiên Bắc.
Sau đó Thiên Vũ Hàn lại cau mày nhìn Tô Ngưng Nguyệt trước mặt, nàng lớn lên xinh đẹp, ít nhất ngoài những thứ này ra, nàng còn có đầu óc tốt. Nghe nói "Ngự Nhan Phường" ở ngoài cung là do nàng mở, nữ tử có thể có ý tưởng như vậy chắc chắn không phải là đồ ngốc.
Tuy nhiên vẫn phải cảnh cáo cho nàng biết việc gì nàng mới có thể làm, việc gì nàng không thể làm. Việc nàng cần chính là dạy dỗ đại hoàng tử thật tốt, đợi trăm năm sau, tự nhiên hắn sẽ cho nàng một nơi tốt để đi, nếu không thì...
Chương đại nhân là người giỏi nhìn mặt đoán ý, kể từ sau khi nói xong lời này, ông ấy vẫn luôn quan sát sắc mặt của Thiên Vũ Hàn. Ông ấy biết hiện tại hắn đã nghĩ thông, hơn nữa lúc này bản thân chỉ cần nhường hắn một bước là được.
"Bệ hạ, thần khẩn cầu Bệ hạ phong Tô thị nữ làm hậu."
Một số phu nhân trong đó cũng hiểu ý đưa mắt ra hiệu quỳ xuống: 'Khẩn cầu bệ hạ phong Tô thị nữ làm hậu." Thấy Thiên Vũ Hàn không nổi giận, những người còn lại đều kinh ngạc nhìn nhau. Trương Nghiêm nháy mắt với A Bố, sau đó Trương Nghiêm và A Bố cùng quỳ xuống: 'Khẩn cầu Bệ hạ Tô thị nữ làm hậu."
Lúc này, những người còn lại đều quỳ xuống, trong nháy mắt, Tô Ngưng Nguyệt chỉ thấy Thiên Vũ Hàn ngồi trên ghế, sau đó chỉ còn lại mình nàng đứng.
Thục phi quỳ xuống, trên mặt toát mồ hôi lạnh, nàng ta không bao giờ nghĩ tới hôm nay người mà nàng ta đắc tội sẽ có một ngày trở thành chủ mẫu của mình, nữ nhân tôn quý nhất trong cả vương triều.
Tô Ngưng Nguyệt dốc sức nháy mắt với Thiên Vũ Hàn, nhưng Thiên Vũ Hàn chỉ nhìn lướt qua nàng rồi mỉm cười. Tô Ngưng Nguyệt tự nhận mình hiểu rõ Thiên Vũ Hàn đôi chút, nàng hiểu trong nụ cười này của hắn lộ rõ ý xấu.
Đúng như dự đoán, Thiên Vũ Hàn đỡ Chương đại nhân đứng dậy, sau đó miễn cưỡng nói: "Lúc này phải dựa theo lời của sư phụ."
Chương đại nhân vui mừng khôn xiết, thực ra ngay từ đầu ông ấy thực sự không ôm bất cứ sự kỳ vọng gì đối với chuyện này, bởi vì trong những năm tiên hoàng hậu qua đời, ông ấy và một số lão đại nhân đã cố gắng khuyên hắn nhưng đều vô ích.
Không ngờ ngày hôm nay bản thân vừa đưa ra ý kiến Thiên Vũ Hàn lại đồng ý. Sau đó ánh mắt của ông ấy nhìn Tô Ngưng Nguyệt lộ ra vẻ dịu dàng và đánh giá.
Nếu nhìn kỹ hơn, nữ hài tử này quả thật rất xinh đẹp, cũng không kém gì tiên hoàng hậu.
Tô Ngưng Nguyệt thâm mắng Thiên Vũ Hàn hàng trăm ngàn lần trong lòng. Nam nhân đáng chết này sao lại đồng ý dễ dàng như vậy, hắn đã không còn là Thiên Vũ Hàn ngày xưa, hắn ôm ý định gì mà đồng ý vậy?
Lúc này sắc mặt của Diêu Xuân đã tái nhợt, tuy bà ấy rất muốn nữ nhi tìm cho mình một chàng rể, nhưng bà ấy không bao giờ nghĩ rằng nữ nhi nhà mình lại tìm được cho mình một chàng rể như vậy. Đây là Hoàng đế đó, vừa nhìn đã thấy không hợp, nhi nữ của mình khả năng có thể sẽ xảy ra chuyện gì, làm không tốt sẽ phạm tội chặt đầu, gân vua như gần hổ, câu nói này nói không sai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận