Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 960: Dò Hỏi (2)

Chương 960: Dò Hỏi (2)Chương 960: Dò Hỏi (2)
"Thật ra ta cũng không biết người đó là ai, người ấy chỉ giao cho ta một số việc, lại còn uy hiếp ta, giọng nói của người đó hơi khàn khàn, lúc bảo ta làm việc gì chỉ viết thư gửi cho ta, ta mới chỉ gặp người này một lần." Carl vội nói. Có một tia lấp lánh lóe lên trong mắt.
Bây giờ toàn bộ sự chú ý của Tô Ngưng Nguyệt dồn lên cánh tay của mình, bây giờ toàn bộ cánh tay phải đau rần rần, hơn nữa lại càng ngày càng đau, thật sự không còn tâm trí đâu để quan sát Carl.
"Vậy sao?" Tô Ngưng Nguyệt hỏi ngược lại, giọng nói run run âm thầm chịu đau, nhưng Carl đang có chút sợ hãi thì không phát hiện được ra.
"Thật mà." Carl sự Tô Ngưng Nguyệt không tin, vội vàng nói.
"Hôm nay tha cho ngươi, nếu như ta biết là ngươi lừa ta, vậy thì đã sẽ để ngươi thử một lần tất cả những hình phạt của thời cổ đại, có lẽ là người cũng biết đấy." Tô Ngưng Nguyệt đứng dậy nói, nhưng trước đi đi vẫn không quên uy hiếp Carl.
Carl như thế là đang nói cái gì, nhưng Tô Ngưng Nguyệt dã không còn sức lực để nghe nữa, bây giờ tất cả sức lực đều dùng để kiềm chế cơn đau này, người đó rồi cuộc là ai, bàn tay này lại bá đạo đến như vậy.
Xem ra vẫn nên tìm một chỗ để chữa lành vết thương đã, bay giờ cũng gắng sức được đến khi hồi cung. Hơn nữa, cô bị như thế này không thể để người ở trong cung biết được, nếu không lại lan truyền tin đồn gì đó.
Tô Ngưng Nguyệt chịu đựng sự đau đớn, nhưng ngoài mặt vẫn không dám biểu hiện ra dù chỉ một chút, ở đây đâu đâu cũng là những ánh mắt dò xét, nàng không dám, hơn nữa phía sau vẫn còn một người có dã tâm cực lớn.
Nàng biết là Carl không nói thật, chẳng qua là nửa giả nửa thật mà thôi, còn tiếp tục hỏi nữa cũng không hỏi được ra điều gì, hơn nữa cô cũng không thể chịu đựng được nữa, nên chỉ có thể rời đi trước. Tô Ngưng Nguyệt đi thẳng lưng đến chỗ rẽ, nàng không thể chịu đựng được nữa, té nhào xuống đất, vô lực vịn lên tường đến đứng dậy, trong lòng thầm nghĩ, người này đừng để nàng biết hắn ta là ai, nếu không thì đừng trách, nàng tới nơi này lâu như vậy rồi mà vẫn chưa bao giờ chịu thiệt thòi lớn như bây giờ.
Tô Ngưng Nguyệt đỡ lấy cánh tay, dựa vào tường, thở hổn hển. Trước mặt xuất hiện một bóng người, sau đó xuất hiện một đôi giày màu đen.
Tay trái của Tô Ngưng Nguyệt âm thầm nắm lấy con dao găm ở trong ống tay áo, cơ thể căng cứng, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía người đang đi tới, chỉ nhìn thấy khuôn mặt cười tà mị mang tính biểu tượng kia.
Người tới chậm rãi quỳ xuống, nhìn Tô Ngưng Nguyệt, mang theo vẻ đùa giỡn với đời, sau đó mỉm cười nói: 'Yo, đây không phải Tô Ngưng Nguyệt một người rất lợi hại đấy sao, sao bây giờ lại thành thế này rồi?"
Cơ thể đang căng cứng của Tô Ngưng Nguyệt thả lỏng, người này cũng là Thiên Vũ Trạch hoàng đệ của Thiên Vũ Hàn, người này sẽ không làm hại nàng, cũng không có thời gian để lãng phí sức lực.
"Tránh ra?" Tô Ngưng Nguyệt lạnh lùng nói, bây giờ không có thời gian để đùa giỡn với hắn ta, không mông chờ hắn ta có thể giúp được việc gì, chỉ hy vọng không gây thêm chuyện phiền toái gì là tốt rồi.
Chỉ là giọng nói này của Tô Ngưng Nguyệt không hung dữ như bình thường mà có chút yếu ớt, có chút giống như là đang làm nũng.
"Yo! Đừng có lạnh lùng như vậy...' Thiên Vũ Trạch đang muốn nói gì thì bỗng khựng lại, cứng đờ nhìn người đang gục trên người mình.
Tô Ngưng Nguyệt ngất xỉu trên người của Thiên Vũ Trạch.
Lời nói mà Thiên Vũ Trạch vẫn chưa nói ra cũng không nói nữa, thu lại nụ cười tà mị, nghiêm túc nhìn Tô Ngưng Nguyệt, trong lòng không hiểu sao lại có chút hân hoan. Cơ thể cứng đờ một hồi lâu mới phản ứng lại được, cẩn thận đỡ lấy cơ thể của Tô Ngưng Nguyệt, rất nhẹ, như thể là châu báu nằm trong tay, không cho phép có bất cứ sự tổn hại nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận