Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 600: Tâm Sự Của Diêu Xuân (1)

Chương 600: Tâm Sự Của Diêu Xuân (1)Chương 600: Tâm Sự Của Diêu Xuân (1)
Bản thân còn chưa kịp tới trước mặt chủ nhân để làm nũng, thì chủ nhân vô lương tâm của mình đã chạy ra khỏi không gian rồi.
Từ sau khi quyết định muốn mở xưởng ngọc thạch của Tô Ngưng Nguyệt bị bác bỏ, nàng lấy lại tinh thần để làm công việc ở nhà xưởng của mình. Do nhà xưởng cũng không phải là mới mở, chỉ là một số vấn đề về kỹ thuật, vì thế Tô Ngưng Nguyệt cũng không phải là quá bận rộn, thế nên nàng có thời gian tới tiệm đồ ăn vặt Tô Ký giúp Tô lão gia tử việc buôn bán, hoặc là tới nhà xưởng của Tô Mộc.
Nhưng, cũng không biết có phải là ảo giác của chính mình hay không mà mẫu thân Diêu Xuân củ mình gần đây dường như có chút tâm sự. Lúc làm việc, làm được một nửa bỗng ngây ra, sau đó, lúc làm việc nhà cũng không tập trung.
Mới đầu Tô Ngưng Nguyệt còn cho rằng là ảo giác của mình, cho đến khi Tô Mộc ca ca và cả Tô Thần đệ đệ của mình đều phát hiện ra sự bất thường của mẫu thân.
"Nương dạo này làm sao vậy? Sao cứ cảm thấy nương hình như có tâm sự gì vậy, có phải là làm việc nhà quá mệt không, nếu như mệt quá thì chúng ta mua thêm mấy nha đầu về chia sẻ bớt việc giúp nương, dù sao thì bây giờ trong nhà cũng không phải không có tiền, tiệm ăn vặt của gia gia cũng buôn bán càng ngày càng tốt."
Tô Thần nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt không ngờ bây giờ đến người không tỉnh tế như ca ca nàng cũng phát hiện ra mẫu thân của mình có gì không bình thường, xem ra, thật sự phải nói chuyện với mẫu thân rồi.
"Nương, dạo này người có tâm sự gì vậy?" Tô Ngưng Nguyệt đang nhóm lửa liền hỏi Diêu Xuân, tay đang xào rau của Diêu Xuân bỗng dừng lại, sau đó cắn môi nói: "Đâu có, con đừng nghĩ lung tung, nương suốt ngày ở nhà ăn uống đầy đủ, chỉ cần lo cơm nước cho các con, ta thì có thể có tâm sự gì được?"
Dáng vẻ của Tô Ngưng Nguyệt rõ ràng là không tin, sau đó còn hỏi ngược lại một câu: "Vậy sao? Thật sự không có tâm sự gì sao?”
Lần này Diêu Xuân nhanh chóng phủ nhận: "Không có, thật sự là không có, Ngưng Nguyệt con chính là nghĩ ngợi nhiều quá rồi."
Mặc dù mẫu thân của mình phản bác cật lực, có lẽ nếu thật sự là một cô bé 10 tuổi thì có thể đánh lừa được, nhưng Tô Ngưng Nguyệt dù sao cũng không phải một cô bé thật sự, vì thế nên nàng hoàn toàn không tin lời nói của Diêu Xuân. Vậy thì rốt cuộc Diêu Xuân có tâm sự gì?
Tô Ngưng Nguyệt nghĩ bao nhiêu lâu cũng không nghĩ ra được. Thế nên dứt khoát tạm thời bỏ chuyện này ra sau đầu, gần đây công việc ở nhà xưởng cũng khá nhiều, phải đi liên hệ với các tiệm tạp hóa, hỏi xem bọn họ có nhập hoa quả sấy khô này không, và cả những gia đình giàu có nữa, bận rộn với công việc. Vì thế mà chuyện của Diêu Xuân đã lập tức bị quảng ra sau đầu.
Tô Ngưng Nguyệt vô ý nghe thấy cuộc nói chuyện của mẫu thân nhà mình và đại thẩm sát vách, nếu không thì có lẽ cả đời này mẫu thân nhà mình cũng không nói tâm sự của bà ấy cho mình nghe.
Hôm nay công việc ở nhà xưởng kết thúc sớm, vì thế, Tô Ngưng Nguyệt đã về nhà từ sớm, lúc vẫn còn ở ngoài cổng thì nghe thấy giọng nói của Tô nhị thẩm ở bên cạnh.
"Xuân Nhi, ngươi nói xem, đó là con trai và con gái của ngươi, tiền bọn chúng kiếm được chẳng phải đều là của ngươi hay sao? Sao người vẫn bối rối về thứ này chứ? Người nói xem, nếu như cảm thấy một mình ở nhà quả buồn chán, cũng muốn kinh doanh buôn bán, ngươi cứ nói với Tô Mộc và cả Ngưng Nguyệt nữa là được mà. Ngươi xem, Ngưng Nguyệt nhà nguôi vừa nhìn đã biết là một đứa ngoan ngoãn, rất nhiều chủ ý, chẳng lẽ lại không giúp ngươi tìm được một việc để làm hay sao?" Diêu Xuân giãi bày nói: "Ta sợ ta không làm được, ngươi nói xem, ta ở nhà làm việc nhà cả nửa đời người rồi, quản lý những thứ đó ta cũng không biết làm. Ta có thể làm được gì chứ, tốt nhất là đừng gây thêm phiền phức nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận