Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 460: Về Nhà Bị Phê Bình (2)

Chương 460: Về Nhà Bị Phê Bình (2)Chương 460: Về Nhà Bị Phê Bình (2)
"Nha đầu chết tiệt này, ta nói sẽ không có lần sau đâu." Diêu Xuân vẫn còn giận, nhưng thấy Tô Ngưng Nguyệt tận tình săn sóc như vậy, cơn tức của bà ấy cũng vơi bớt phần nào.
"Được rồi, mẫu thân ơi con đói quá, con muốn ăn cơm." Tô Ngưng Nguyệt làm nũng với Diêu Xuân.
"Cơm ở kia kìa, ta đã hâm nóng cho con rồi, mau ăn đi." Diêu Xuân nhìn bộ dạng nhỏ bé đáng thương của Tô Ngưng Nguyệt, thật sự không nỡ tiếp tục làm khó cô.
"Mẫu thân, chừng nào ăn xong con sẽ dọn dẹp sạch sẽ, người đi nghỉ ngơi trước đi ạ." Tô Ngưng Nguyệt thấy mẫu thân vẫn ở trong nhà bếp nhìn nàng ăn cơm, nàng thấy hơi xấu hổ, bèn nói với Diêu Xuân.
"Ừ, vậy con dọn đi, ăn xong thì đi nghỉ sớm một chút, hôm nay đã bận rộn cả ngày trời rồi." Diêu Xuân dặn dò Tô Ngưng Nguyệt.
"Vâng, con biết rồi, người đi nhanh đi."
"Rốt cuộc phải nói chuyện tiền bạc với mẫu thân thế nào đây? Vì chuyện thức ăn lần này đã ầm ï đến vậy, nếu ta mà nói lại chuyện tiền nong thì làm sao mẫu thân có thể tha thứ cho ta được nữa, về sau lại càng không được ra ngoài. Không được, sớm muộn gì mẫu thân cũng phát hiện ra số tiền trên người ta, tới lúc ấy lại càng không thể nói rõ ràng."
"Trời ơi, rốt cuộc ta nên làm gì bây giờ, bực bội chết mất."
Tô Ngưng Nguyệt nằm trên giường nhớ lại chuyện ban sáng, song nàng nhận ra trước mặt mình toàn là khuôn mặt anh tuấn của Thiên Vũ Hàn, có khua thế nào cũng không thể xua đi.
"Sao có thể đẹp trai vậy cơ chứ?" Trời đất ơi, ta đang nghĩ cái gì thế này? Ôi, sắp làm ta phát điên rồi, thời cổ đại thật là phiền phức. "Ngày mai ta nên nói với mẫu thân thì hơn, trong lòng có thể thoải mái đôi chút. Không nghĩ nữa, ngủ thôi." Tô Ngưng Nguyệt khá là vô tâm, một lát sau đã ngủ thiếp đi. Ban đêm nàng còn mơ thấy Thiên Vũ Hàn bày tỏ với nàng, thổ lộ dưới ánh nến và hoa hồng. Sau khi thức giấc, Tô Ngưng Nguyệt bỗng nhớ đến mẫu thân thân sinh của mình, đã một khoảng thời gian dài nàng không trở về, gia đình và bằng hữu sống như thế nào? Nàng thật sự cảm thấy nhớ họ.
"Ngưng Nguyệt, Tiểu Thần, các con dậy ăn cơm nào..." Diêu Xuân đã chuẩn bị bữa sáng từ sớm, bà ấy gọi xấp nhỏ và lão gia tử dậy dùng bữa.
"Mẫu thân, con muốn đưa cái này cho người." Tô Ngưng Nguyệt nghĩ đi nghĩ lại, sau đó vẫn quyết định giao tiền cho mẫu thân.
"Mới sáng sớm, cho ta cái gì?" Diêu Xuân vô cùng nghi hoặc.
"Đây, con đưa người số tiền này."
"Tiên gì mà nhiều thế này, trời ạ, con nói cho ta biết, số tiền này con kiếm ở đâu ra. Kể chi tiết cho ta nghe." Diêu Xuân trở nên lo lắng khi nhìn thấy số tiền trong túi. Con gái kiếm được tiên bằng cách nào? Diêu Xuân rất sợ con gái sẽ nói với mình rằng nàng đã xảy ra chuyện.
"Mẫu thân, người đừng lo lắng. Hôm qua con cứu được một người, đây là của người ta để lại cho con." Tô Ngưng Nguyệt nói theo những gì hôm qua Điềm Điềm và Mật Mật đã dạy cho nàng.
"Vậy tại sao hôm qua con không nói ta biết?" Hiển nhiên là Diêu Xuân không tin.
"Mẫu thân, chẳng phải hôm qua con thấy người giận đến mức đó sao, thành ra con nào dám nói, hơn nữa con đảm bảo ngày hôm qua mà nói thì sẽ không tới nơi tới chốn. Mẫu thân, người cứ yên tâm." Tô Ngưng Nguyệt nói qua đơn giản và rõ ràng.
"Được rồi, ta tin con, ăn sáng trước đi." Cứ như vậy, mọi người bắt đầu ăn cơm trước. Sau khi những người khác rời đi, Diêu Xuân bảo Tô Ngưng Nguyệt kể lại chuyện đã xảy ra, Tô Ngưng Nguyệt chẳng bất ngờ chút nào, sớm muộn gì cũng nàng cũng phải nói. Thế là nàng liền kể lại câu chuyện mà hôm trước nàng đã bịa ra, còn nói rất đúng trọng tâm. Diêu Xuân cũng tin, chuyện này vậy mà trôi qua, Tô Ngưng Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Nàng thâm nghĩ, việc này coi như đã qua, vê sau nàng vẫn cần phải tiếp tục nghĩ cách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận