Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 547: Kẹo Hồ Lô (1)

Chương 547: Kẹo Hồ Lô (1)Chương 547: Kẹo Hồ Lô (1)
Tô Thần ngoan ngoãn gật đầu với Tô Ngưng Nguyệt: 'Đệ biết rồi."
Sau đó liền dẫn Lý Tích Tuyết quay lại trong sân, sau khi Tô Thần dẫn Lý Tích Tuyết rời đi, Tô Ngưng Nguyệt nhìn số táo gai còn lại, chắc là đủ để có thể làm 5 xiên nữa, vừa hay đủ mỗi người trong nhà một xiên, thế là Tô Ngưng Nguyệt lại bắt đầu là kẹo hồ lô.
Ở trong sân.
Tô Thần dắt theo Lý Tích Tuyết và ngồi trên chiếc ghế nhỏ ở trong sân, Tô Thần đia một xiên kẹo hồ lô ở trong tay cho Lý Tích Tuyết, Lý Tích Tuyết mắt sáng bừng nhìn xiên kẹo hồ lô lóng lánh đỏ rực, mãi không dám ăn, Tô Thần nhìn dáng vẻ của Lý Tích Tuyết nói: "Sao Ngưng Nhi không ăn."
Lý Tích Tuyết chỉ vào quả táo gai trên xiên kẹo hồ lô nói: "Răng sẽ bị đau, mặt nhăn nhó trở nên khó coi, Ngưng Nhi không muốn trở nên khó coi."
Lý Thần nghe thấy Lý Tích Tuyết nói vậy liên nhớ tới những lời trước đó từng nói với Lý Tích Tuyết, nên nói: "Vậy thì Thần Nhi ca ca sẽ ăn thử trước, nếu như không chua thì Ngưng Nhi mới ăn có được không?”
Lý Tích Tuyết gật đầu, mắt sáng bừng nhìn Tô Thần bắt đầu ăn thử kẹo hồ lô, Tô Thần dè dặt cắn một miếng kẹo, vị chua chua ngọt ngọt xen lẫn với hương vị của hoa quả sấy khô, lập tức lan tỏa trong miệng của Tô Thần, Tô Thần nheo mắt nói: "Ngon lắm, Ngưng Nhi muội muội, muội mau nếm thử đi."
Ly Tích Tuyết cũng học theo dáng vẻ của Tô Thần bắt đầu ăn kẹo hồ lô, kẹo hồ lô có vị chua chua ngọt ngọt xen lẫn với hương vị của hoa quả sấy khô khiến Tý Thần và Lý Tích Tuyết đều yêu thích ăn kẹo hồ lô, từ đó trở đi, chỉ cẩm là tới mùa táo gai là Tô Thần và Lý Tích Tuyết lại kêu gào đòi ăn kẹo hồ lô, nhưng tất nhiên đó là chuyện của sau này.
Gần đến bữa tối, mọi người trong nhà đều xông xuôi công việc và về nhà, Tô Ngưng Nguyệt đưa kẹo hồ lô đã làm xong đưa cho đại ca Tô Mộc, mẫu thân Diêu Xuân, gia gia lão gia tử Tô gia và Lý Thần Dật, sau khi mọi người nếm thử đều nói là ngon, Tô Thần và Lý Tích Tuyết trước đó đã ăn rồi chỉ có thể trơ mắt ra nhìn.
Trải qua kinh nghiệm trong thời gian qua, đại ca Tô Mộc của Tô Ngưng Nguyệt đã không còn là một tờ giấy trắng cái gì cũng không biết nữa rồi, Tô Mộc nhìn thấy cơ hội kinh doanh của kẹo hồ lô, thế nên liên hỏi: "Nguyệt Nhi, kẹo hồ lô này muội định dùng để làm gì?"
Tô Ngưng Nguyệt không nghĩ ngợi gì liền nói: "Để ăn."
Tô Mộc không thể tin được nhìn Tô Ngưng Nguyệt nói: "Chỉ để nhà mình ăn thôi sao? Không đem bán à?”
Tô Ngưng Nguyệt nói: "Thứ như kẹo hồ lô này rất dễ bị bắt chước làm theo, vì thế nếu bán cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, hơn nữa nhà chúng ta cũng không có ai sức lực để chuyên đi bán thứ này."
Tô Mộc nghe thấy muội tử Tô Ngưng Nguyệt nhà mình nói vậy mới hiểu ra là bản thân vẫn còn có chút thiếu suy nghĩ, lão gia tử Tô gia ở bên cạnh cũng không từ bỏ, nói: "Ta có sức lực, để ta đi bán."
Tô Ngưng Nguyệt cười nhìn lão gia tử Tô gia nói: "Gia gia, người vẫn nên chăm sóc rau cho tốt đi, kẹo hồ lô này nữa tốn sức người, lại còn dễ bị bắt chước làm theo, bán nó làm gì chứ.”
Lão gia tử Tô gia nói: "Chân ruồi cũng là thịt, hơn nữa, vườn rau cũng chẳng có gì phải chăm cả, mùa này không có sâu bọ, vài ba hôm ra ngó một lần là được rồi."
Lời nói của lão gia tử Tô gia đánh trúng trái tim của Tô Ngưng Nguyệt: "Cũng phải, chân ruồi cũng là thịt."
Thế là Tô Ngưng Nguyệt nói với lão gia tử Tô gia: "Gia gia, ngày mai cháu sẽ dạy người cách làm kẹo hồ lô, tới lúc đó sẽ thuê một cửa hàng ở cạnh thư viện của tiểu đệ để bán kẹo hồ lô cùng với một số đồ ăn vặt khác." Lão gia tử Tô gia vui mừng, Tô Thần cũng vui mừng, bởi vì nếu như ở gần thư viện thì ngày nào cũng được ăn kẹo hồ lô rồi, Tô Ngưng Nguyệt thấy lão gia tử Tô gia và Tô Thần vui vẻ như vậy, trong lòng cũng rất vui, Lý Thần Dật hỏi: "Ta có thể giúp gì được không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận