Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 900: Đùa Giỡn Trong Tẩm Cung (1)

Chương 900: Đùa Giỡn Trong Tẩm Cung (1)Chương 900: Đùa Giỡn Trong Tẩm Cung (1)
Thiên Vũ Hàn đè lên người Tô Ngưng Nguyệt, nhìn chăm chú vào mắt của nàng, hiện giờ trong mắt Thiên Vũ Hàn tràn đầy thâm tình, Tô Ngưng Nguyệt nguyên bản muốn giãy giụa nhìn thấy cũng sửng sốt, cứ vậy liền thuận theo hắn.
Thiên Vũ Hàn cười, nhìn Tô Ngưng Nguyệt bên dưới ngoan ngoãn, lúc này càng muốn nàng hơn.
Thiên Vũ Hàn cúi đầu hôn đôi môi đỏ mọng mà hắn vẫn luôn muốn nếm thử. Lúc này nhiệt độ giữa hai người nóng lên, mặt Tô Ngưng Nguyệt càng ngày càng đỏ, ánh mắt cũng dần trở nên mê ly, nhìn Tô Ngưng Nguyệt như vậy Thiên Vũ Hàn có chút không nhịn được, môi tiếp tục đi xuống.
Thời điểm muốn đi đến một bước cuối cùng, Thiên Vũ Hàn và Tô Ngưng Nguyệt đều đã động tình đột nhiên có một tiếng chó kêu, lúc này cứ vậy mà vang lên, động tác của hai người ngừng một chút.
Tô Ngưng Nguyệt nhanh chóng phục hồi tinh thân lại lập tức đẩy Thiên Vũ Hàn ra, lúc này Thiên Vũ Hàn đang ngây người bị Tô Ngưng Nguyệt đẩy ra, lăn xuống giường, ngay cả Tô Ngưng Nguyệt cũng không biết bản thân làm sao lại có sức mạnh lớn như thế, lại có thể đẩy Thiên Vũ Hàn xuống giường.
Thiên Vũ Hàn nằm trên mặt đất, sắc mặt đen lại, vẻ mặt không tốt nhìn Mao Mao nằm sấp ở phía xa, tâm tư muốn giết chết hắn cũng có, sớm không kêu muộn không kêu một hai phải chờ đến thời điểm mấu chốt như vậy, thật là con chó chết tiệt.
Tô Ngưng Nguyệt không thể tin nhìn hai tay mình, sức lực của nàng sao có thể lớn như vậy, vậy mà có thể đẩy Thiên Vũ Hàn ra, lúc trước nàng dùng toàn bộ sức mình cũng không thể đẩy được Thiên Vũ Hàn.
Thiên Vũ Hàn nằm trên mặt đất rất lâu không thấy Tô Ngưng Nguyệt đến đỡ hắn, mặt lại đen thêm, lãnh khí trên người càng nhiều, trong điện có lò sưởi nên thật sự không lạnh.
Thiên Vũ Hàn không cử động vẫn nằm ở chỗ đó đợi Tô Ngưng Nguyệt đến dỗ hắn.
Tô Ngưng Nguyệt cảm nhận được lãnh khí trên người Thiên Vũ Hàn lúc này mới phản ứng lại, bây giờ Thiên Vũ Hàn vẫn đang ở dưới giường, nàng nhanh chóng tới bên cạnh giường nhìn Thiên Vũ Hàn.
Tô Ngưng Nguyệt nằm sấp đến bên giường nhìn Thiên Vũ Hàn đang đen mặt, còn có biểu cảm ủ rũ kia cho dù không phải quá rõ ràng nhưng trong nháy mắt Tô Ngưng Nguyệt vẫn bắt được, còn có một bộ dáng ngươi không đến dỗ của hắn. Ta, ta sẽ không đi lên. Tô Ngưng Nguyệt nhìn trực tiếp cười ra tiếng.
Thiên Vũ Hàn nghe thấy tiếng này biết là Tô Ngưng Nguyệt nhớ tới hắn, lâu như vậy mới nhớ tới hắn sao. Hừ! Vốn nghĩ rằng nàng sẽ đến dỗ hắn nhưng không có lời nói nhỏ nhẹ như trong tưởng tượng, có chính là một tiếng cười mà lại cười càng lúc càng lớn. Thiên Vũ Hàn tức giận mặt lại đen thêm.
Cười một lúc, Tô Ngưng Nguyệt thôi cười, nhảy từ trên giường xuống cho dù không cao lắm nhưng trong lòng Thiên Vũ Hàn vẫn hơi lo chút, nhìn thấy nàng tiếp đất an toàn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Sau này phải trông chừng nàng như vậy mới không để người bớt lo.
Tô Ngưng Nguyệt xuống giường trực tiếp chạy đến bên cạnh Thiên Vũ Hàn cũng không lấy tay kéo hắn, cứ như vậy ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, cười tủửm tỉm nhìn hắn, nhìn xem Thiên Vũ Hàn có tức giận không.
Thiên Vũ Hàn nhìn Tô Ngưng Nguyệt, nhìn ánh mắt lấp lánh kia của nàng còn có vẻ tươi cười của nàng, ý nghĩ muốn cứng rắn với nàng còn chưa bắt đầu đã hoá thành vũng nước.
Thiên Vũ Hàn cũng không đứng lên, cứ như vậy nhìn Tô Ngưng Nguyệt, Tô Ngưng Nguyệt cũng nhìn lại hắn, hai người cứ như vậy mà nhìn nhau.
"Trên đất chơi được không?" Tô Ngưng Nguyệt cười nói với hắn. "Nàng nói xem? Tiểu bại hoại." Thiên Vũ Hàn bất đắc dĩ nhìn nàng.
"Ta cảm thấy chàng nằm hình như rất thích, có phải thoải mái hơn trên giường không?" Tô Ngưng Nguyệt nói tiếp, trong mắt vẫn có ý cười.
Lần này Thiên Vũ Hàn không nói, chỉ nhìn nàng mà cười bất đắc dĩ.
Tô Ngưng Nguyệt cũng không để ý, tiếp tục nói: "Ta cảm thấy trên mặt đất chắc chắn thoải mái hơn trên giường nếu không chàng cũng đã không đứng dậy, ta cũng phải thử một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận