Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 389: Tô Thân Sùng Bái (1)

Chương 389: Tô Thân Sùng Bái (1)Chương 389: Tô Thân Sùng Bái (1)
Khi Huyện lão gia nghe Tô Ngưng Nguyệt nói lời này thì mới yên tâm, ông ấy nhìn về phía Bắc Minh.
"Không biết Bắc Minh công tử có thời gian không, ở nhà tiểu nhân có mở tiệc chiêu đãi công tử và Tô cô nương." Lúc này Huyện lão gia nói với Bắc Minh và Tô Ngưng Nguyệt.
Bắc Minh nghe Huyện lão gia nói lời này thì lắc đầu.
"Thôi." Bắc Minh xoay người nhìn Tô Ngưng Nguyệt.
"Tô cô nương, tại hạ đưa cô nương về nhà." Sau khi Tô Ngưng Nguyệt nghe Bắc Minh nói vậy bèn gật đầu.
Vậy là huyện lão gia chỉ đành đưa mắt nhìn theo ba người Bắc Minh Tô Ngưng Nguyệt và Tô Thần rời khỏi nha môn.
Sau khi bọn họ đi ra ngoài, Tô Thần kinh ngạc nhìn Bắc Minh.
"Bắc Minh ca ca, sao ngươi lại lợi hại như vậy, đến cả huyện lão gia gia cũng sợ ngươi, rốt cuộc thì ngươi là nhân vật cỡ nào vậy?" Lúc này Tô Thần kích động nói với Bắc Minh.
Bắc Minh nghe Tô Thần nói lời này bèn nở nụ cười.
"Không có, chỉ là nhà ta có kinh doanh nhỏ, bình thường cũng có chút quan hệ thân thiết với Huyện lão gia." Bắc Minh nói với Tô Thần.
Tô Thần nghe thấy lời mà Bắc Minh nói thì gật đầu, thật ra trong lòng Tô Thần bây giờ còn hơi nghỉ ngờ, nhưng mà trước mặt nhiều người như vậy, cậu ấy cũng không nói sự nghi ngờ ở trong lòng mình ra.
Mà lúc này Tô Ngưng Nguyệt nghe được Bắc Minh nói những lời này thì nàng càng không tin Bắc Minh, nàng cảm giác Bắc Minh chắc chắn là một đại nhân vật ở trong kinh thành, cho nên huyện lão gia mới có thể cúi đầu khom lưng với hắn ta như vậy.
"Bắc Minh công tử, chuyện này thật là đa tạ, nếu không phải là có ngươi thì chúng ta chắc chắn không thể trút cơn giận này ra được, ngọc bội cũng sẽ không lấy vê được." Lúc này trong tay Tô Ngưng Nguyệt cầm miếng ngọc bội nói với Bắc Minh.
Bắc Minh nghe Tô Ngưng Nguyệt nói lời này.
"Để chê cười rồi, có một chút chuyện nhỏ, không cần để ở trong lòng."
Thế là Bắc Minh đưa Tô Ngưng Nguyệt và Tô Thần về nhà.
Mà lúc này, Tô Liệt còn đang ở nhà trưởng thôn chờ trưởng thôn.
"Trưởng thôn, rốt cuộc đi đâu rồi, tại sao bây giờ vẫn chưa về nhà?" Lúc này Tô Liệt cảm thấy không kịp nữa rồi vì vậy Tô Liệt lại chạy tới nha môn.
Lúc này Tô Liệt vô cùng lo lắng cho an nguy của nương hắn ta, nhưng không ngờ rằng sau khi hắn ta đến nha môn thì cửa nha môn đã đóng.
"Nương đang ở đâu? Chẳng lẽ nương đã bị bọn họ áp giải vào đại lao rồi sao?" Lúc này Tô Liệt càng nghĩ càng lo sợ, một người tốt bụng ở ngoài đường nói cho Tô Liệt biết nương hắn ta đã được đưa về nhà bọn bọ rồi.
Khi Tô Liệt nghe thấy người kia nói lời này, vội vàng chạy về nhà mình.
Sau khi hắn ta về đến nhà thì nhìn thấy nương hắn ta đang nằm ở trên giường.
Tô Liệt nhìn thấy bộ dạng đau khổ của Liễu Ninh thì vội vàng đi qua đó.
"Nương không sao chứ?"Lúc này Tô Liệt sốt ruột nói với Liễu Ninh.
Liễu Ninh cực kì giận dữ nói lời này.
"Tô Ngưng Nguyệt ngươi chờ đó cho ta, sớm muộn cũng có một ngày ta khiến cho ngươi sống không bằng chết!
"Nương, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nương lại bị thương nặng như vậy." Lúc này, Tô Liệt nhìn thấy vết thương trên người Liễu Ninh bèn nói với Liễu Ninh.
Liễu Ninh nghe Tô Liệt nói vậy thì thở dài một hơi.
Con nha đầu chết tiệt Tô Ngưng Nguyệt kia, lại dám lại dám lên kế hoạch hãm hại ta!" Khi Tô Liệt nghe Liễu Ninh nói lời này thì nhìn Liễu Ninh ở bên cạnh một cách khó hiểu.
"Nương chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Tô Liệt nói với Liễu Ninh.
Liễu Ninh nghe thấy Tô Liệt nói những lời này bèn kể lại những chuyện đã xảy ra cho Tô Liệt nghe, Tô Liệt nghe xong thì cực kì tức giận.
"Nương người cứ chờ đó cho con, thù này con trai chắc chắn sẽ báo giúp người! Lần sau đừng để con nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt bọn họ lần nữa, để cho con nhìn thấy thì con chắc chắn sẽ giáo huấn bọn họ một phen thật nhớ đời!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận