Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 593: Thanh Phong Lâu Khai Trương. (2)

Chương 593: Thanh Phong Lâu Khai Trương. (2)Chương 593: Thanh Phong Lâu Khai Trương. (2)
Bước vào cửa của cửa tiệm Tô gia, đang định hỏi thăm về bánh quy thì thấy một lão gia tử nói: "Bánh quy hôm nay đã bán hết, phiền cái vị ngày mai lại tới."
"Tô lão gia tử nói rồi, về thôi, về thôi. Xem ra hôm nay tới muộn mất rồi."
Lưu Thuận tò mò về sự hấp dẫn lớn như vậy của thứ này, cảm thấy có vẻ không ổn, sau khi hắn ta nhìn thấy giá của bánh quy này là 1 lượng bạc thì càng thấy kỳ lạ. Lưu Thuận còn nhìn thấy một loại đồ ăn tên là kẹo hồ lô. Chỉ có điêu cửa hàng đã nói là bán hết bánh quy rồi, Lưu Thuận liền tiện tay mua mấy thứ rồi về tiệm thuốc.
Vừa định bước vào tiệm thuốc thì phát hiện ra chưởng quỹ nhà mình đang đưa khách ra cửa, nhìn kỹ lại thì đúng là Vinh chưởng quỹ của Thanh Phong lâu, sau khi tiễn khách đi xong, Lưu Thuận nói hết những chuyện hôm nay nhìn thấy cho chưởng quỹ. Sau khi Lục chưởng quỹ biết được thì không khỏi thán phục: "Xem thường Tô cô nương rồi, không hổ người mà công tử đã dặn dò là phải chăm sóc. Lưu Thuận lát nữa người chuẩn bị một chút và cùng ta ra ngoài một chuyến."
"Đi đâu vậy chưởng quỹ."
"Đi gặp Tô cô nương, thương lượng về chuyện kinh doanh, sau đó liên lạc với công tử, đi đi."
"Chưởng quỹ, tiểu nhân nhiều lời hỏi một câu có được không, lúc tiểu nhân về người đang tiễn Vinh chưởng quầy về, không biết Vinh chưởng quầy chỗ chúng ta để làm gì vậy."
"Nói với ngươi cũng không sao, vừa hay chuyện này cũng phải phái ngươi đi làm. Vinh chưởng quỹ muốn lấy không ít thuốc bôi vết thương của cửa tiệm chúng ta, nói là vừa mới khai trương, người học việc mới không được thông thạo cho lắm, lúc học nấu đồ ăn toàn tự làm đứt tay, đặt không ít, mỗi ngày ngươi tới đó giao cho người ta một lần."
"Vâng, chưởng quỹ." Lưu Thuận thâm nghĩ hỏi có một câu mà lại tự tìm thêm việc cho mình, dở khóc dở cười.
Hai người thu dọn một chút rồi đi tới Ta trạch. Sau khi tới nơi, vừa hay kịp lúc Tô Ngưng Nguyệt đang định đi ra khỏi vườn rau nhỏ của mình: "Mạo muội ghé thăm, mong Tô cô nương thứ lỗi."
Sau khi Lục chưởng quỹ nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt khách khí nói: "Đâu có. Rất hoan nghênh."
Tô Ngưng Nguyệt dẫn Lục chưởng quỹ và Lưu Thuận vào phòng khách, phân khách với chủ nhà để ngồi. Sau khi nha hoàn mang trà lên và rời đi,'Không biết Lục chưởng quỹ tới đây có việc gì?" Tô Ngưng Nguyệt hỏi, thấy Tô Ngưng Nguyệt hỏi như vậy, Lục chưởng quỹ không biết rằng Tô Ngưng Nguyệt vẫn đang không vui vì chuyện lúc sáng.
"Tô tiểu thư, ta tìm người là vì chuyện hợp tác chúng ta bàn lúc sáng."
Lục chưởng quỹ cường ngượng nói. 'Mức giá mà Lục chưởng quỹ đưa ra thật sự là không có cách nào để bàn bạc nữa."
Tô Ngưng Nguyệt chậm rãi nói.
"Đây chẳng phải là do không hiểu biết sao, người vừa rời khỏi là ta cho người đi tìm hiểu ngay rồi."
"Vậy chúng ta định đi theo cách thức hợp tác như thế nào đây."
Tô Ngưng Nguyệt nhìn nụ cười ngượng ngùng của Lục chưởng quỹ, bất giác trở nên vui vẻ.
"7:3, không không, 8:2 người 8 ta 2."
"Hả?" Tô Ngưng Nguyệt thờ ơ.
"9:1, thấp nhất rồi, cô nương 9 ta 1. Cô nương xem vận chuyển thì cũng phải mất chi phí chứ?" Lục chưởng quỹ sắp sửa khóc thành tiếng. Tô Ngưng Nguyệt vốn chỉ định đùa một chút kết quả là lại có thêm một phần lợi nhuận, thật sự là không biết nên khóc hay nên cười.
"Tô tiểu thư, người xem cô nương 9 ta 1, bên phía ta phụ trách vận chuyển và vị trí cửa hàng, bên phía cô nương chỉ cần sản xuất thôi là được rồi."
Thấy vậy Tô Ngưng Nguyệt cũng không còn tâm trạng để đùa giỡn. Dặn dò kỹ lưỡng Lục chưởng quỹ các vấn đề cần chú ý trong khi vận chuyển. Có vị trí bày các loại hoa quả sấy khô trong nhà thuốc ở trong thành trước đây, cùng với những chú ý về cách bảo quản, ... Lục chưởng quỹ vừa tự học vừa bảo Lưu Thuận học cùng.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy cảnh này, không khỏi tò mò hỏi một câu: "Vị này là?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận