Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 923: Chua Xót (1)

Chương 923: Chua Xót (1)Chương 923: Chua Xót (1)
Thiên Vũ Hàn bị Tô Ngưng Nguyệt giấy giụa, rời khỏi vòng tay, biểu cảm trên mặt càng tức tối, nhưng đương nhiên hắn sẽ không phát giận lên người Tô Ngưng Nguyệt, chỉ có thể nhìn chằm chằm hai tên phía dưới, đều do bọn họ.
Tô Ngưng Nguyệt rời khỏi vòng tay của Thiên Vũ Hàn thì đứng lên, tìm mồi lửa, muốn nhìn thấy người ở nơi tối lửa tắt đèn này thì không thể không tìm mồi lửa được, cho dù có ánh trăng nhưng cũng không đủ sáng.
Nhưng làm thế nào nàng cũng không tìm thấy.
"Thiên Vũ Hàn, mồi lửa đâu?" Tô Ngưng Nguyệt nhẹ giọng hỏi.
Thiên Vũ Trạch ở phía dưới hơi sững sờ, sao lại xuất hiện thêm một người nữa, mà giọng nói này sao quen thuộc như vậy?
Cuối cùng Tô Ngưng Nguyệt cũng tìm được mồi lửa trong ngực Thiên Vũ Hàn, thật không hiểu hắn giấu cái này ở trong người để làm gì.
Ngọn nến chậm rãi được đốt lên, chiếu sáng gương mặt sáng ngời của Tô Ngưng Nguyệt, ánh lửa vừa dịu dàng, lại ấm áp. Thiên Vũ Hàn nhìn thấy, hắn bất giác dịu dàng hơn.
Trong điện sáng lên, tuy không sáng như đèn dầu, nhưng vẫn có thể nhìn thấy người, không đến mức khiến đối phương không nhìn thấy người đang nói chuyện với mình là ai.
Lúc ánh đèn sáng lên, Thiên Vũ Trạch nhìn người đang vùi ở trước ngực Thiên Vũ Hàn, trên mặt kinh ngạc, sao nàng lại ở chỗ này?
Thiên Vũ Trạch ngây ngốc nhìn chằm chằm Tô Ngưng Nguyệt, không thể tin nổi, hắn ta chua xót trong lòng mà chính hắn ta cũng không rõ, nhưng mà rất nhanh hắn ta đã nhìn sang chỗ khác.
Bây giờ hắn ta không thể tiếp tục nhìn chằm chằm nàng nữa. Không ngờ nàng lại là hoàng tẩu Tô Ngưng Nguyệt trong truyền thuyết của hắn ta. Vậy sao nàng lại giả nam ở trong hoàng cung? Hơn nữa còn có thể thường xuyên ra vào hoàng cung? Hoàng huynh có biết những chuyện này không?
"Nói đi, các ngươi vào đây làm gì?" Thấy ánh mắt Thiên Vũ Trạch nhìn chằm chằm Tô Ngưng Nguyệt, tuy rằng chỉ trong một thời gian ngắn, nhưng Thiên Vũ Hàn vẫn có thể thấy được, vẻ mặt lạnh lùng hỏi Thiên Vũ Trạch.
"Hoàng huynh, huynh không giới thiệu vị mỹ nhân này cho ta biết sao?" Thiên Vũ Trạch không trả lời vấn đề của Thiên Vũ Hàn, trong lòng hẳn ta vẫn ảo tưởng, hy vọng sẽ nhận được đáp án chắc chắn.
Có thể trong lòng Thiên Vũ Trạch đã xác định nàng là ai, nhưng hắn ta vẫn không nhịn được hỏi lại.
"Nàng là hoàng tẩu Tô Ngưng Nguyệt của ngươi, hẳn là ngươi đã biết." Thiên Vũ Hàn cũng không để ý việc Thiên Vũ Trạch không trả lời câu hỏi của hắn. Trực tiếp ôm Tô Ngưng Nguyệt giới thiệu cho hắn ta.
"Gâu gâu...' Tiếng của Mao mao vang lên, cảm thấy mình bị người bỏ quên, muốn thu hút sự chú ý của mọi người.
Thiên Vũ Trạch đang thất thân cũng bị tiếng kêu bất thình lình này làm cho tỉnh lại, nhanh chóng nhìn về phía Tô Ngưng Nguyệt gọi một tiếng hoàng tẩu. Nhưng cũng chỉ có hắn ta mới biết khó khăn biết bao hắn ta mới gọi ra được một tiếng này.
Tô Ngưng Nguyệt cười cười, đáp lại một tiếng, sau đó cũng không nói thêm gì. Vốn dĩ bọn họ không thân, vì vậy hiện tại cũng không có gì để nói.
Nghe thấy Tô Ngưng Nguyệt đáp lại tiếng gọi của mình, Thiên Vũ Trạch thấy không thoải mái, ngay cả Mao Mao kêu gào trên mặt đất cũng không khơi dậy nổi hứng thú của hắn ta, hiện tại hắn ta chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Thiên Vũ Hàn nhìn một người hồn ở nơi đâu và một con chó không biết nói, muốn giáo huấn bọn họ cũng khó, xem ra vẫn phải tìm việc cho bọn họ làm, lúc đó bọn họ sẽ không đi lung tung khắp nơi như vậy nữa.
Mắt Thiên Vũ Hàn lóe sáng, đúng lúc bị Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy, lẩm bẩm trong lòng, không biết hắn lại có cái chủ ý gì để chỉnh người nữa đây, chỉ cần mỗi lần hắn lộ ra biểu cảm này, chắc chắn sẽ có người gặp xui xẻo.
"Vũ Trạch, nếu ngươi thích chạy loạn trong cung vậy thì khoảng thời gian tới ngươi cứ tạm thời ở trong cung làm thủ lĩnh Ngự Lâm quân. Thời gian này thủ lĩnh Ngự Lâm quân đang bận việc khác, nếu ngươi không có việc gì, vậy thì ta giao chức vụ này cho ngươi." Thiên Vũ Hàn nhìn Thiên Vũ Trạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận