Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 1029: Gặp Lại (2)

Chương 1029: Gặp Lại (2)Chương 1029: Gặp Lại (2)
"Nàng đừng hiểu lầm, đó chỉ là một quân y trong quân doanh thôi, nàng ta và ta chẳng có mối quan hệ gì cả. Huống hồ, đến cả tên của nàng ta mà ta còn chẳng biết." Thiên Vũ Hàn nói, lúc này không thể để nàng sinh ra hiểu lầm gì nữa.
"Nguyệt Nguyệt, ta thật sự rất nhớ nàng!" Thiên Vũ Hàn không tiếp tục nói chuyện kia với Tô Ngưng Nguyệt nữa, hắn biết là Nguyệt Nguyệt không phải là thật sự tức giận, cũng bắt đầu nói ra tình ý của mình.
Ngón tay khẽ xoa bụng của Tô Ngưng Nguyệt: "Ở trong này có con của chúng ta sao?" Thiên Vũ Hàn nhẹ giọng hỏi, giọng điệu đầy sự cảnh giác.
"Đúng thế, trong đó có con của chúng ta!" Giọng của Tô Ngưng Nguyệt càng lúc càng nhỏ, như thể là buồn ngủ rồi vậy, cẩn trọng bao nhiêu lâu, về trong vòng tay quen thuộc sao có thể không mệt mỏi được.
"Ngủ thôi!" Thiên Vũ Hàn có chút đau lòng hôn lên trán Tô Ngưng Nguyệt, mấy tháng nay Nguyệt Nguyệt chắc chắn là chưa từng được nghỉ ngơi thoải mái, tốt hơn là đừng làm phiền nàng.
"Không được, Thiên Vũ Hàn ta phải nói cho chàng biết chuyện này." Tô Ngưng Nguyệt vốn dĩ đã mệt mỏi buồn ngủ lập tức mở mắt ra.
"Những chuyện đỏ để ngày mai rồi nói, bây giờ nàng nghỉ ngơi trước đi." Thiên Vũ Hàn không chiều theo Tô Ngưng Nguyệt, cơ thể của nàng lúc này đã đến giới hạn rồi, bắt buộc phải nghỉ ngơi.
"Đó là chuyện rất quan trọng." Tô Ngưng Nguyệt có hơi sốt ruột.
"Thế thì bây giờ nàng vẫn phải đi ngủ." Thiên Vũ Hàn cương quyết nói. Tô Ngưng Nguyệt biết là bây giờ nàng nói không lại Thiên Vũ Hàn, chỉ có thể bất đắc dĩ nhắm mắt lại, nghĩ là chuyện kia cũng không vội, để ngày mai nói cũng không muộn. Rất nhanh hơi thở nàng đều đều còn Thiên Vũ Hàn vẫn chưa ngủ, cứ như vậy nhìn Tô Ngưng Nguyệt, như thể có thể nào cũng nhìn không đủ, nụ cười trên khóe miệng không khép lại được.
Thiên Vũ Hàn cả đêm không ngủ, luôn canh ở bên cạnh Tô Ngưng Nguyệt, cũng không làm gì mà chỉ ngây ra nhìn Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt phóng to kia của Thiên Vũ Hàn, vừa thấy nàng tỉnh liền tiến sát lại gần, mỉm cười nói: "Đói sao?"
"Sao chàng vẫn còn ở đây?" Liếc nhìn sắc trời ở bên ngoài, có chút hoài nghi hỏi. Lúc này đáng lẽ hắn phải bận rộn ở bên ngoài mới phải, sao bây giờ vẫn còn nhàn nhã ở đây chứ.
"Ta bị thương rồi." Thiên Vũ Hàn nói như chuyện đương nhiên.
Tô Ngưng Nguyệt dở khóc dở cười, sau đó lên tiếng nói: "Thiên Hàn, ta trải qua lần này, xem như là cũng hiểu được không ít đạo lý, ta nghĩ, những chuyện này cũng nên nói cho chàng biết."
Nhưng Thiên Vũ Hàn không hề có ý muốn nghe, thấy Tô Ngưng Nguyệt trừng mắt nhìn hắn mới ngồi nghiêm chỉnh: "Nếu như Nguyệt Nguyệt không nói thì có thể không nói."
Không vui lườm hắn một cái, sau đó nói: "Thật ra ta không phải là Tô Ngưng Nguyệt thật sự, ta là người tới từ thế giới bên ngoài."
Nói rồi còn nhìn sắc mặt của Thiên Vũ Hàn, thấy hắn không có chút gì là ngạc nhiên, ngược lại Tô Ngưng Nguyệt lại có chút kinh ngạc.
"Ta biết." Thiên Vũ Hàn thở dài nói.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn Thiên Vũ Hàn, đôi mắt dần trở nên ươn ướt, có chút run rẩy hỏi: "Chàng không sợ sao?
"Việc này có gì đâu mà sợ, nàng vẫn là nàng, mãi mãi vẫn là màng, sẽ không thay đổi." Thiên Vũ Hàn nhẹ giọng nói, chỉ là câu nói này lại là lời hứa nặng nhất. "Còn một chuyện nữa, nhưng chuyện đó còn không làm chàng giật mình thì chuyện này hẳn là cũng không dọa được chàng. Chắc là chàng cũng đoán được chút ít rồi đúng không!" Tô Ngưng Nguyệt nói, với sự thông tinh của chàng, đến cả chuyện đó cũng đoán ra được vậy thì chuyện này cũng không ngoại lệ.
"Nàng nói là nơi mà nàng có thể cất giữ đồ đạc đúng không?" Thiên Vũ Hàn nói.
Hắn quả nhiên là đoán được rồi.
"Đúng, Cái đó gọi là không gian, bên không không chỉ có thể dự trữ vật phẩm mà vật sống cũng có thể bước vào, còn có cả đất đai, bầu trời, ... chính là một thế giới hiện thực thu nhỏ." Tô Ngưng Nguyệt kể đại khái cho Thiên Vũ Hàn nghe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận