Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 796: Ma Ma (2)

Chương 796: Ma Ma (2)Chương 796: Ma Ma (2)
Tố Trinh vừa về liên thấy cảnh tượng hai người đối đầu gay gắt với nhau, Tố Trinh cũng biết, cách làm của Phương Hoa chắc chắn là chọc giận vị tiểu tổ tông này rồi, thế là liền vội vàng tiến lên, đỡ lấy Tô Ngưng Nguyệt, sau đó nói: "Ma ma, ta đưa Nương Nương về phòng thay y phục trước đã."
Phương Hoa lúc còn trẻ cũng là một người phụ nữ vô cùng nghiêm cẩn, bà thậm chí cảm thấy, nữ tử ăn xong cơm thì bắt buộc phải thay y phục, nếu không trên người nhất định sẽ bị nhiễm mùi thức ăn. Trước khi Phương Hoa đến Tố Trinh đã nghe nói đến danh tiếng của vị ma ma này rồi, cho nên vẫn biết những thói quen quái gở của bà ấy.
Tố Trinh đỡ Tô Ngưng Nguyệt về trong phòng, sau đó nói: "Nương Nương, sao người phải tức giận với bà ấy làm gì?"
Tô Ngưng Nguyệt lập tức nói: "Ta không quan tâm, ta nhất định phải thay ma ma này.
Tố Trinh lúc này nói: "Nương Nương, không thể được đâu, vị ma ma này, thực ra chính là ma ma lúc nhỏ của Hoàng thượng, đã từng chăm sóc nuôi dưỡng Bệ Hạ đó, lúc nhỏ cũng là vị ma ma này đưa Bệ Hạ tránh khỏi những nguy hiểm trong Hoàng Cung, cho nên Hoàng thượng đối với vị nãi ma ma này vẫn luôn rất kính trọng.
Hơn nữa, sau khi Bệ Hạ đăng cơ, còn phong cho con bà ấy một chức quan nhỏ, hơn nữa còn phong cho bà ấy làm cáo mệnh Hầu phu nhân nữa, cho nên Nương Nương, người phải nhịn một chút."
Tô Ngưng Nguyệt nghĩ, lão yêu bà này không phải cậy lúc nhỏ từng nuôi dưỡng Thiên Vũ Hàn, cho nên mới các kiểu tác oai tác phúc, dám bắt bặt nàng như vậy, còn cậy thân phận của Thiên Vũ Hàn nữa, dù sao nàng nhất định phải đuổi bà ta đi. Phương Hoa ở bên ngoài cũng vẻ mặt xem thường nhìn xem một vòng Trường Lạc Cung này, cái nơi rách nát này vẫn thật sự chẳng có cái quái gì cả, nếu không phải vì Hoàng Đế cho bà cái danh cáo mệnh Hầu phu nhân này, còn cho nhi tử của bà làm quan, thì ai mà thèm quan tâm đến nàng ta chứ, bà ở nhà yên ổn làm lão phong quân là được rồi không phải sao?
Thế là hai người bỗng nhiên vô tình lại có chung một mục tiêu, một người muốn đuổi bà đi, một người tự muốn đi, hai người tuy rằng dự định ban đầu khác nhau, nhưng kết quả bây giờ lại giống nhau rồi.
Lúc Thiên Vũ Hàn trở về, Tô Ngưng Nguyệt vẫn còn đang tức giận, Thiên Vũ Hàn liên bước qua ôm lấy nàng, nhẹ giọng hỏi: 'Làm sao thế này? Trông nàng có vẻ không vui vậy?" Tô Ngưng Nguyệt rút ra một tờ giấy, rất tức giận võ xuống bàn một cái: 'Chàng tự mình xem đi."
Thiên Vũ Hàn nhìn tờ giấy ấy, trên giấy không có gì khác ngoài làm cái gì vào thời gian nào, cái này sao lại chọc giận nàng ấy rồi? Tô Ngưng nguyệt càng nhìn tờ giấy càng phiên muộn, nàng là một con người, lại cũng không phải là một con rồi, còn mỗi ngày làm chuyện gì cũng phải để cho người ta nhắc nhở, còn có ăn cái gì, ăn bao nhiêu cũng có quy định.
Vị ma ma kia, nhất định là đến đối đầu với nàng mà. Dù sao bất kể thế nào, nàng nhất định phải đuổi bà ta đi. Thiên Vũ Hàn cầm lấy tờ giấy lên xem đông xem tây, vân không nhìn ra vấn đề gì. Thiên Vũ Hàn hỏi: "Đây là làm sao vậy? Ta thấy không có vấn đề gì mà."
Tô Ngưng Nguyệt lập tức bùng nổ, hắn vậy mà còn nói không có vấn đề gì, thật sự quá đáng lắm rồi, Tô Ngưng Nguyệt hỏi hắn: "Ta có phải là người không? Thiên Vũ Hàn, ta không phải là con rối gỗ, người khác bảo ta làm gì ta phải làm nấy, chàng có hiểu không? Ma ma kia, ta không thích, ta muốn đổi người khác."
Câu này Tô Ngưng Nguyệt vốn nhịn ở trong lòng nhưng mà trong lúc tức giận lại buộc miệng nói ra, Tô Ngưng Nguyệt nghĩ, nàng nên bình tính, bình tính và bình tĩnh hơn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận