Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 824: Hiểu Biết (1)

Chương 824: Hiểu Biết (1)Chương 824: Hiểu Biết (1)
Nhưng như người ta vẫn hay nói, khi một người đồng hương nhìn thấy một người đồng hương, hai mắt đẫm lệ. Nàng chỉ là không kìm được sự hưng phấn trong lòng.
Ánh mắt Tô Ngưng Nguyệt sáng ngời, nàng ho nhẹ: "Bổn cung và thế tử Carl mới gặp mà như là đã quen từ lâu, tất các ngươi đều lui xuống đi, bổn cung muốn cùng hắn nói chuyện vui vẻ một chút."
Tố Trinh ngạc nhiên nói: "Nương nương?"
Tô Ngưng Nguyệt xua tay, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Carl: "Ơ kìa, ngươi đi xuống trước đi, đi nhanh đi nhanh."
Nói xong, Tố Trinh không còn cách nào khác đành phải hành lễ trước, để cho tất cả cung nữ đi theo ở phía sau.
Carl cũng bảo Cáp Phách lui ra, Cáp Phách ngạc nhiên nhìn hắn, như thể là hắn cũng không hiểu tại sao.
Nhưng Carl cười toe toét, vẻ mặt thản nhiên: "Đi đi, đi đi, lát nữa ta sẽ đi tìm ngươi sau."
Cáp Phách gật đầu, sau đó cũng không nói gì thêm nữa, liền lui xuống.
Sau khi những người còn lại rời đi, chỉ còn lại Tô Ngưng Nguyệt và Carl, bỗng nhiên Tô Ngưng Nguyệt lộ ra bộ dạng thật của mình, vội vàng hỏi: "Ngươi là người địa phương nào vậy?"
Carl lại gần, nói: "Ta đến từ thành phố F; còn ngươi thì sao?"
Tô Ngưng Nguyệt có chút thất vọng: "Ta đến từ thành phố B."
"Thành phố B sao? Ta đã từng đi học đại học ở đó."
Tô Ngưng Nguyệt ngạc nhiên: "Ngươi vẫn là sinh viên đại học sao?" Carl biết nàng đang suy nghĩ gì, hắn cười lên: "Ngươi có nghĩ rằng ta không giống một sinh viên đại học, mà giống như một người đàn ông trung niên ở độ tuổi ba mươi không?”
"Chao ôi, ta cũng không muốn, cơ thể nguyên bản này đã ăn rất nhiều ở quê nhà, ăn mỗi ngày, nên vốn là dáng dấp đã bị các thức ăn này kéo dài ra, để ta nói cho ngươi biết, những gì ngươi thấy bây giờ là đã giảm hai mươi cân rồi, nếu không nó còn béo hơn nhiều."
Tô Ngưng Nguyệt bị vẻ mặt bất lực của hắn làm cho thích thú, nàng rất cao hứng. Phải nói là nàng chuyển kiếp tới đây, nàng rất cô đơn bất lực, nhưng nàng đã may mắn gặp được Thiên Vũ Hàn, một người nam nhân có thể nâng niu và yêu thương nàng, nếu không, chắc chắn sẽ còn tồi tệ hơn bây giờ rất nhiều.
Ở trong thế giới khác biệt này, có thể gặp đồng hương thật khiến cho người ta vui vẻ đến tột cùng.
Tô Ngưng Nguyệt tò mò hỏi: "Nhưng sao ngươi lại ở nước ngoài?"
Carl nghe được điều này, trong lòng liên bị kẹt lại, hắn phàn nàn: "Ta cũng không biết, vừa tỉnh lại là ta đã thấy anh chàng Âu Mỹ đẹp trai với sóng mũi cao rồi, ngươi biết đấy, ta cho là mình chuyển kiếp đến cái quốc gia Âu Mỹ nào đó, nhưng nào nghĩ tới, đó mới chỉ là phiên toái ở bên ngoài mà thôi, đây không phải là 56 dân tộc ở trong Thiên Triêu mà, thật ra thì ta cũng không thèm để ý nhưng là, nhưng quan trọng chính là, ta có một thói quen sống của dân tộc Hán, đột nhiên để cho ta đi thích ứng với những cuộc sống của dân tộc khác."
Carl bực bội thao thao bất tuyệt nói: "Ngươi biết không? Thật là quá đáng, khi ta mới vừa chuyển kiếp tới, đúng vào lúc ngày hôm đó bộ lạc đang tổ chức dạ tiệc ăn mừng ngày lễ lớn, lúc đó ta còn mơ mơ hồ hồ mà, hoàn toàn không biết tình huống gì đang xảy ra cả, sau đó xông lên mấy hàng ngũ đầu, buổi tối đó còn bị đánh mấy chục lần."
Ánh mắt Tô Ngưng Nguyệt mở to, nàng cười khổ nói: "Thật sao? Ngươi khổ sở như vậy sao?"
Carl bất lực: "Thật là, ngươi đi tới bộ lạc của chúng ta thì biết, bây giờ còn đang có tin đồn Nhị thế tử được lòng người, cùng các dũng sĩ đạt tới được, hề hề."
Trên mặt của hắn vẫn không nói nên lời, như thể hắn đang nhớ lại những sự kiện ngày hôm đó, trên mặt của hắn rát nên cảm thấy vô cùng mất mặt.
"Vậy tranh giải ở đâu, chính là đang bị đánh bại áp đảo."
Bạn cần đăng nhập để bình luận