Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 949: Cưỡi Ngựa (1)

Chương 949: Cưỡi Ngựa (1)Chương 949: Cưỡi Ngựa (1)
Một chiếc xe ngựa giản dị đang chạy châm chậm, từ bên ngoài thì không thấy gì, chỉ là một chiếc xe ngựa bình thường, chỉ là to hơn xe ngựa của bọn họ một chút.
Nhưng bên trong là cả thế giới, đi vào bên trong khiến mắt sáng bừng lên, trang hoàng ở bên trong không có cái nào là không quý giá, cái khiến người ta thích thú nhất là chiếc xe ngựa này không hề cảm thấy rung lắc chút nào.
Thiên Vũ Hàn mặt một bộ đồ màu đen tuyên, trong tay cầm cuốn sách, đọc rất chăm chú, tay còn lại cẩn thận bảo vệ Tô Ngưng Nguyệt, sợ nàng không cẩn thận bị va đập người vào xe ngựa.
Đầu Tô Ngưng Nguyệt gối lên đùi Thiên Vũ Hàn, yên lặng ngủ, dường như không để ý đến Thiên Vũ Hàn đang ngồi trong xe ngựa đọc sách, một lần nữa cúi đầu xuống nhìn Tô Ngưng Nguyệt, nhìn thấy nàng vẫn còn đang ngủ.
Thiên Vũ Hàn có hơi buồn cười, thật ra cũng bật cười thành tiếng, con người này, rõ ràng là nàng đề nghị ra ngoài chơi, nhưng tới sáng sớm hôm nay, có đe dọa hay hứa hẹn như thế nào cũng không chịu dậy, khiến cho hai nha hoàn lo đến phát khóc.
Không còn cách nào khác, Thiên Vũ Hàn chỉ đành mặc quần áo cho Tô Ngưng Nguyệt và bế nàng vào trong xe ngựa, để cho nàng tiếp tục ngủ, ai mà biết được người nào đó đến bây giờ vẫn chưa có ý định thức dậy.
Thiên Vũ Hàn nhéo mũi của Tô Ngưng Nguyệt, con heo này, không ngờ lại ngủ giỏi như vậy.
Nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ thì có lẽ là sắp tới nơi rồi, mà người này vẫn còn đang ngủ, không biết là thiếu bao nhiêu giấc ngủ nữa.
Lông mi của Tô Ngưng Nguyệt khẽ động, nàng từ từ mở hai mắt đang nhắm chặt ra liền nhìn thấy khuôn mặt phóng đại kia. Có chút sững sờ, đây là đây? "Con lợn lười biếng, cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi." Thiên Vũ Hàn cười nói, đôi mắt vẫn dính chặt lấy Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt có hơi ngơ, nhìn cảnh sắc xung quanh, đây là đâu? Sao ngủ một giấc tỉnh dậy lại thành thế này?
Dường như nhìn thấy vẻ nghi hoặc của Tô Ngưng Nguyệt.
"Đây là trên xe ngựa, sáng sớm hôm nay lúc xuất phát, có gọi thế nào nàng cũng không tỉnh nên chỉ đành bế nàng lên trên xe ngựa, bây giờ chúng ta có lẽ là sắp tới nơi rồi." Thiên Vũ Hàn tiếp tục nói.
Mắt Tô Ngưng Nguyệt sáng bừng lên, nhanh như vậy đã tới rồi sao. Có chút kích động muốn vén rèm cửa lên, nhưng Thiên Vũ Hàn ngăn nàng lại.
"Vội gì chứ, sắp tới rồi, lát nữa xem cũng không muộn." Thiên Vũ Hàn lại ôm lấy Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy Thiên Vũ Hàn có hơi không bình thường, sao lại không cho nàng ra ngoài chứ, lúc trước chẳng phải là ra sức để cho nàng ra ngoài hay sao.
Đợi đến lúc xuống xe, mặt Tô Ngưng Nguyệt vẫn chưa hết ửng hồng, đôi môi đỏ hơi sưng, quần áo có hơi nhăn nhúm, người tinh mắt chỉ nhìn một cái là biết xảy ra chuyện gì.
Tô Ngưng Nguyệt nhận được ánh mắt của những người xung quanh nhìn mình, hung dữ liếc nhìn sang Thiên Vũ Hàn ở bên cạnh, tất cả là lỗi của người nam nhân này.
Thiên Vũ Hàn nở nụ cười bất đắc dĩ, cũng không thể trách hắn, hai bảo Tô Ngưng Nguyệt xinh đẹp như vậy, nên không ngừng muốn hôn nàng.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Thiên Vũ Hàn và Tô Ngưng Nguyệt đi tới trường đua ngựa trong điền trang này, còn tại sao lại lựa chọn điền trang này nguyên nhân lớn là do trường đưa ngựa này. Tô Ngưng Nguyệt từ thời hiện đại tới thời cổ đại này vẫn chưa từng được cưỡi ngựa, vẫn luôn rất muốn thử được đi cưỡi ngựa một lần, cảm giác ngựa phi nước đại như thế này, lần này khó khăn lắm mới có cơ hội, sau có thể bỏ qua được.
Nhìn ngựa chạy như bay ở kia, còn có những con ngựa lướt qua kia, mắt Tô Ngưng Nguyệt bừng sáng.
"Thiên Vũ Hàn, Thiên Vũ Hàn...' Tô Ngưng Nguyệt kích động kéo áo của Thiên Vũ Hàn.
Thiên Vũ Hàn có chút bất lực, bình thường hoàng hậu trong mắt mọi người là người trang nghiêm hiền thục, bây giờ để lộ ra sự ngây thơ hồn nhiên của một đứa trẻ, có lẽ tất cả đều phải trợn trừng mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận