Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 773: Hồi Kinh (1)

Chương 773: Hồi Kinh (1)Chương 773: Hồi Kinh (1)
Nghe vậy, tuy rằng Thiên Vũ Hàn cũng biết cái đạo lý này, nhưng mà hắn không nỡ, Tô Ngưng Nguyệt thấy hắn lại ra vẻ đáng thương, thế là lại mềm lòng, nàng cũng không hiểu vì cái gì, rõ ràng biết hắn đang giả bộ, nhưng lại vẫn không khống chế được bản thân phải tới bảo vệ hắn.
Thế là Tô Ngưng Nguyệt chịu thua, sau đó nói: 'Được rồi được rồi, ta thật sự sợ chàng rồi đó, tối nay ta ở lại đây cùng chàng được chưa? Đừng có lộ ra cái vẻ mặt đáng thương ấy nữa, ta chịu không nổi."
Thiên Vũ Hàn vô cùng vui vẻ gật gật đầu, sau đó trong lòng hắn liên nghĩ, bất kể dùng chiêu thức nào, dùng được là được.
Tuy rằng đáp ứng hắn sẽ ở lại, nhưng vẫn nói với Thiên Vũ Hàn:" Chàng ngủ ở ngoài, ta ngủ ở trong, chúng ta mỗi người một nửa, không được qua vạch." Thiên Vũ Hàn nghe vậy cũng không phản đối, sau đó hai người cứ như vậy mà đi ngủ.
Ngày hôm sau lúc Tô Ngưng Nguyệt tỉnh giấc liên phát hiện mình ngủ trong vòng tay Thiên Vũ Hàn, sau đó nàng ngôi dậy, lập tức gọi Thiên Vũ Hàn tỉnh dậy, chất vấn hắn: "Chúng ta không phải mỗi người một nửa sao? Sao ta lại nằm trong lòng chàng rồi?"
Thiên Vũ Hàn nhìn vị trí của mình, sau đó rất vô tội nói: "Ngưng Nguyệt, đây là vị trí của ta, là nàng lăn sang, nàng lại còn trách ta như vậy? Ta cũng không thể vứt nàng ra ngoài chứ?"
Tô Ngưng Nguyệt lúc này mới nhìn lại vị trí của mình, đúng thật, nàng ngủ ở vị trí của Thiên Vũ Hàn, nói thẳng ra thì là nàng sai, nhưng mà sao có thể không có chút lỗi nào của Thiên Vũ Hàn chứ, nói cho nàng nghe nàng cũng không tin.
Bây giờ Tô Ngưng Nguyệt không muốn cùng hắn tranh luận chuyện này, thấy ngoài kia trời đã sáng rồi, nói: "Trời sáng rồi, chúng ta cũng phải trở về thôi."
Thiên Vũ Hàn nghe thấy ngữ khí buồn bã của nàng thì tiếp lời: "Không sao, có thời gian, chúng ta sẽ lại tới đây, ta dẫn nàng cùng đi chơi được không?"
Tô Ngưng Nguyệt khẩn thiết hỏi: "Chàng nói thật sao?" Tô Ngưng Nguyệt có chút cảm giác không chân thật.
Tiên Vũ Hàn chạm nhẹ vào cái mũi nhỏ của nàng: "Ta lại còn lừa nàng được hay sao? Sau này chúng ta già rồi, ta sẽ đưa nàng đi chơi."
Tô Ngưng Nguyệt nhăn mũi, sau đó bất mãn nói: "Đến lúc già mới được đi, thật chẳng vui chút nào, đồ lừa đảo."
" Ừm, nếu như nàng sinh hài tử cho ta sớm một chút, như vậy sau này chúng ta sẽ nhường Hoàng vị lại cho con, chúng ta liền có thể ra ngoài chơi rồi." Tô Ngưng Nguyệt trợn mắt nhìn hắn một cái: "Chàng vẫn chẳng đứng đắn chút nào cả."
Sau đó, có lẽ nha hoàn ở ngoài cửa nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện rồi, cho nên hỏi từ ngoài cửa vào: "Cô nương, chúng ta đem nước rửa mặt tới rồi, bây giờ có thể vào không?"
Tô Ngưng Nguyệt nghĩ, trải qua buổi tối hôm qua, có lẽ mọi người cũng đều biết hai người họ ngủ cùng nhau rồi. Bây giờ cũng còn ngại gì nữa đâu, sau đó liên cho bọn họ tiến vào.
Đánh răng rửa mặt xong, hai người mặc lại y phục chỉnh tề, vừa bước ra sân liền thấy hai người Bắc Minh Trì và Lý Duyệt Dĩnh. Tô Ngưng Nguyệt thấy hai người bọn họ liền cười vui vẻ hỏi: 'Không đi dâng trà cho bà bà, ở cửa viện của ta làm gì thế?"
Lý Duyệt Dĩnh đáp: "Đến tiễn muội đó. Hôm nay không phải muội phải về Kinh thành sao? Sau này không được gặp muội nữa rồi.
Tô Ngưng Nguyệt từ rất nhỏ đã biết đến một câu nói,' Tống quân vạn lý, chung tu nhất biệt'*, cho nên, thiên hạ này không có bữa tiệc nào không tàn." Ai ya, Duyệt Dĩnh tỷ tỷ, đừng có buồn như vậy mà, cũng không phải sau này chúng ta sẽ không thể gặp lại nữa, chỉ là gặp nhau không có tiện như vậy nữa mà thôi."
*NghHĩa là đi cùng người vạn dặm, chung quy vẫn phải ly biệt
Bạn cần đăng nhập để bình luận