Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 648: Văn Thị Mộng Tưởng Hão Huyền (2)

Chương 648: Văn Thị Mộng Tưởng Hão Huyền (2)Chương 648: Văn Thị Mộng Tưởng Hão Huyền (2)
Tô lão gia tử không thèm nhìn bọn họ một cái, căn bản là Văn thị cũng không quan tâm, hăng hái kêu Tô lão đại và Tô Cường lên bàn, sau đó nói: "Ái chà, em dâu cũng thật sự là quá khách khí đi mà, chúng ta cũng không phải là người ngoài, còn nấu nhiều món ăn ngon như vậy sao? Khiến cho chúng ta rất ngại ngùng đó."
Vẻ mặt của Diêu Xuân có đầy dấu chấm hỏi, không nhịn được mà văng ra lời thô tục, con mẹ nó ai biết các người mò tới chứ.
Nhưng Tô Ngưng Nguyệt chỉ lẳng lặng theo dõi biểu hiện của Văn thị. Tuy là Văn thị hỏi: "Đúng rồi, em dâu, phòng của chúng ta đã dọn dẹp xong chưa? Hôm nay chúng ta đã mang hết tất cả hành lý tới rồi. Còn nữa, Ngưng Nguyệt, ngươi chờ một chút, dẫn chúng ta đi may vài bộ y phục, những bộ y phục này đều không tốt chút nào, chúng ta đều phải mặc tơ lụa."
Trong lòng Tô Ngưng Nguyệt hừ lạnh một tiếng, tơ lụa, thật sự nghĩ đến vẫn rất là đẹp, thế thì tại sao ngươi lại không nói ngươi phải mặc da hổ chứ? Thậm chí mình còn chưa mặc lụa.
Tô lão gia tử nhìn da mặt dày của Văn thị cũng trợn tròn mắt. Sau đó ông ấy nói với Tô Mộc: "Mộc nhi, nhanh đi báo cáo quan viên, chỉ cần nói có người đột nhập vào nhà, muốn trộm thứ gì đó, bị chúng ta bắt được."
Trước khi Tô Mộc kịp ra tay, Văn thị đã nắm lấy tay Tô Mộc, sau đó nói với cha mình: "Cha, cha đang làm gì vậy? Tất cả chúng con đều tới đây để chăm sóc cha mà, sao cha lại đi báo quan để bắt chúng con chứ?"
Vẻ mặt của Tô lão gia tử khinh thường, nói: "Ngàn vạn lân các ngươi cũng đừng tới chăm sóc ta, ta vẫn còn muốn sống thêm vài năm nữa, các ngươi tới đây, ta sợ tính mạng của ta cũng sẽ không còn, Văn thị, hoặc là hôm nay ngươi rời đi ngay lập tức, hoặc là, ta sẽ báo cáo với quan viên bắt ngươi."
Nghe vậy, Văn thị không làm nữa, bà ta cực kì tức giận nói: “Cha, cha đây là đang làm gì vậy, con không phải là con dâu của cha hay sao? Đây không phải là con trai của cha sao, không phải là cháu trai của cha sao? Dựa vào cái gì mà cha lại sống một mình ở trong căn nhà lớn như vậy, muốn đuổi chúng con ra ngoài, không được, con không đi ra, con cũng có một phần trong ngôi nhà lớn này. Con cũng phải được sống ở đây."
Lần này lão gia tử thật sự tức giận, nói: "Văn thị, ngươi có cái phần gì, nhà các ngươi và nhà lão Nhị đã ly thân từ lâu rồi, bây giờ chỗ này là nhà của lão Nhị, có liên quan gì đến ngươi?"
"Ngươi nói nhà lão Nhị thì chính là nhà lão Nhị hay sao, cha, cha cũng không thể thiên vị như vậy được, Cường Tử cũng là cháu trai của cha, cha nhìn như thế nào thì cũng là một đứa cháu trai, bọn họ ăn mặc cái gì, còn Cường Tử của chúng con lại ăn mặc cái gì chứ?
Không phải là chỉ muốn ăn một băng mứt quả ghim thành xâu hay sao, ông nội ruột của hắn cũng không cho hắn ăn, còn bị Đường tỷ của hắn đánh cho một trận. Trời ạ, đều là ruột thịt với nhau, tại sao trong lòng của lão gia tử lại thiên vị như vậy chứ, cha?”.
Tô Ngưng Nguyệt thấy ông nội của bà ta thật sự phát cáu, liền nói: "Văn thị, da mặt của ngươi thật sự vẫn là rất dày nha, ngươi không biết tại sao ta lại đánh Tô Cường hay sao? Tô Cường của nhà các ngươi không có việc gì làm hay sao mà lại đi cướp đồ ăn của nhà chúng ta, ngươi đuổi chúng ta ra khỏi cửa, không cho chúng ta bất cứ thứ gì, khi dễ nhà chúng ta không có cột trụ, ngươi nói tất cả mọi thứ đều là đồ của ngươi, thế thì tại sao mặt của ngươi lại to như vậy?"
Văn thị vẫn không cảm thấy có lỗi chút nào, ngược lại cảm thấy là cả thế giới đang thiếu nợ bà ta vậy, thế giới đêu không công bằng với bà ta, chỉ nợ một mình bà ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận