Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 806: Thái Y (1)

Chương 806: Thái Y (1)Chương 806: Thái Y (1)
Đáng thương Thiên Vũ Hàn, muốn nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt cũng không được, trong lòng tức giận, cứng rắn dẫn một đám người tới xúc tuyết.
Nhưng có sự uy hiếp của Tô Ngưng Nguyệt, cũng chỉ dám xúc sạch một đoạn đường đủ để đi bộ thôi.
Thiên Vũ Hàn không dễ gì mới lảo đảo loạng choạng tiến vào trong điện, liền thấy Tô Ngưng Nguyệt vô cùng nhã ý nằm dài trên giường ăn cháo, trong lòng có chút bất công.
"Ngưng Nguyệt, nàng đang làm gì đó?”
Tô Ngưng Nguyệt không hiểu sao hắn lại hỏi câu này, nàng chớp chớp mắt, đây không rõ ràng sao? Nàng đang ăn cháo đó.
Nàng lại nhìn cháo trong bát, trong lòng thầm nghĩ lẽ nào Thiên Vũ Hàn cũng muốn ăn sao?
Tô Ngưng Nguyệt thật ra trong lòng có chút không nỡ, nhưng mà nếu là Thiên Vũ Hàn, thật ra có thể chia cho hắn một ngụm.
Nàng nhịn xuống sự tiếc rẻ, ngập ngừng đưa bát cháo về phía trước nói: "Chàng muốn ăn cháo không?"
Thiên Vũ Hàn: ...'
Tuy rằng không phải đang nói chuyện này, nhưng thấy Tô Ngưng Nguyệt dáng vẻ đáng thương đưa bát cháo về phía trước, lại thấy trong ánh mắt nàng lộ ra vẻ không nð, bộ dáng này thật sự khiến cho tim hắn cũng mềm nhữn rồi.
Thiên Vũ Hàn che miệng ho một tiếng, xua xua tay: "Ta không đói, nàng ăn đi."
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Tô Ngưng Nguyệt lập tức sáng lên: "Thật sao?" Nhưng mà rõ ràng không để cho Thiên Vũ Hàn có cơ hội trả lời, liên bưng bát cháo lên uống hết toàn bộ, ực một cái nuốt hết, một giọt cũng không thừa. Thiên Vũ Hàn lo lắng, vội vàng bước đến cạnh nàng: "Làm cái gì vậy chứ? Ta cũng không giành với nàng."
Tô Ngưng Nguyệt còn có chút đắc ý, nàng có thể một ngụm uống hết, nhưng mà các cụ nói không sai, vui quá sinh bệnh, ngụm cuối cùng vì nàng quá đắc ý nên nghẹn phải khí quản, liền sặc một cái.
"Khu khụ khụ ... khụ khụ ... khụ..."
Thiên Vũ Hàn lúc này hoảng sợ rồi, dùng tay vỗ vỗ giúp Tô Ngưng Nguyệt thuận khí, mắt thấy vẫn chưa ổn, thế là liền gấp gáp gọi: 'Mau truyên thái y!"
Tô Ngưng Nguyệt ngoài ho ra, còn xua xua tay, tỏ vẻ không cần phải phiền đến thái y người ta, nhưng Thiên Vũ Hàn nào có nghe thấy, trong lòng chỉ mong Thái y mau tới, Tô Ngưng Nguyệt mau khoẻ lại.
Cũng may, quả đúng như Tô Ngưng Nguyệt nghĩ, chỉ là một chút ngứa họng thôi, ho miếng cháo nghẹn trong khí quản ra là được rồi, trải qua sự nỗ lực của nàng, cuối cùng cũng ho được ra.
Lúc này thái y cũng đến rồi.
Tô Ngưng Nguyệt vẻ mặt bất lực, thái y bị gọi đến vội vội vàng vàng, trên y phục đều là tuyết, nàng không cần nhìn cũng biết, cảnh tuyết nàng muốn xem nhất bị bọn họ làm cho hỏng hết cả rồi, bị phá cho không còn gì nữa rồi.
Trong lòng nàng thở dài, lại không tiện nói ra, nếu không Thiên Vũ Hàn sẽ tức giận mất, sau đó lại trách tội thái y, vậy thì khổ thân thái y người ta quá.
Thiên Vũ Hàn thực ra không nghĩ nhiều như vậy, thấy thái y tới liền vội vàng cho người tới chẩn mạch cho Tô Ngưng Nguyệt.
Vì Tô Ngưng Nguyệt là Hoàng hậu tôn quý, đương nhiên không phải là đám thái y bọn họ có thể chạm vào được, thế nên lại tốn công tốn sức dùng biện pháp cổ dũng huyền ti để chẩn mạch.
Tô Ngưng Nguyệt cạn lời nhìn tấm màn che trước mặt, cùng một sợi chỉ vàng kéo dài ra ngoài khoảng mười mét, hết sức để phỉ nhổ.
Lúc này nàng không có bệnh, nếu mà có bệnh để trị khỏi mới là có quỷ đó.
Có thể nghiên cứu khoa học một chút không?
Nhưng mà sự thật thì, chỉ có một mình nàng cho rằng như vậy, hơn nữa ở cái thời đại tưởng tượng này, biện pháp chẩn mạch dũng huyền ti so với cái khác đều tốt hơn.
Quả nhiên là vậy, chỉ thấy thái y cử động nhẹ một chút, mọi thứ đều hiện rõ trên mặt: "Hồi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương không có trở ngại gì lớn, sau này dùng thiện thì ăn đồ mềm là được."
Nghe không có chuyện gì, Thiên Vũ Hàn mới thở ra một hơi, sau đó xua xua tay lui xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận