Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 363: Bị Kẹt

Chương 363: Bị KẹtChương 363: Bị Kẹt
Nàng vươn tay vỗ nhẹ vào chúng: "Điềm Điềm, Mật Mật tỉnh dậy!" Nhưng gọi mãi đến cuối cùng chúng vẫn không tỉnh.
"Phải làm sao bây giờ ?" Tô Ngưng Nguyệt bắt đầu cảm thấy hoang mang, nghĩ cách làm sao để gọi chúng dậy. Nàng cho rằng chỉ có hệ thống đó mới gọi chúng nó dậy được, nhưng hiện tại căn bản là không thể vào không gian canh tác được. Nghĩ là vậy nhưng Tô Ngưng Nguyệt cũng ôm hi vọng thử một chút, nàng nhắm mắt lại tập trung đi vào không gian, thế nhưng vẫn lại một lần bị một luồng sức mạnh thần bí đánh trở về.
Nàng luống cuống nói với chúng: "Điềm Điềm, Mật Mật, các người đừng dọa ta chứ!", nhưng đáng tiếc dù nàng có gọi bao lâu, bọn chúng vẫn không hề có phản ứng nào.
"Các người mau dậy đi, còn không dậy ta sẽ đem các người đi hâm canh gà!" Tô Ngưng Nguyệt vốn dĩ định dọa để chúng sợ mà bò dậy, nhưng cuối cùng chúng vẫn là không động đậy.
Ngay lúc Tô Ngưng Nguyệt đang bối rối, thì bên tai nàng đột nhiên xuất hiện một âm thanh, là âm thanh của hệ thống đó."Đừng nóng vội, bọn chúng chỉ là tạm thời rơi vào trạng thái hôn mê giả."
Tô Ngưng Nguyệt nghe xong thì lập tức hỏi lại hệ thống: "Bọn chúng bị làm sao vậy ? Làm sao lại biến thành như thế."
"Bạn yên tâm, đây là hiện tượng tốt, chúng sắp được thăng cấp thêm một bậc tu vi nữa." Hệ thống nói.
Tô Ngưng Nguyệt ngây ngẩn: "Bọn chúng không lẽ cũng có tu vi sao ?"
"Tất nhiên, nếu không có tu vi thì làm sao chúng có thể nói chuyện với bạn, làm sao lại có tác dụng lớn đến thế ?" "Không gian trồng trọt khi nào mới vào được ? Còn mấy hoa màu của ta sinh trưởng thế nào rồi ?" Tô Ngưng Nguyệt nhân cơ hội hỏi thêm. Nhưng bất luận nàng có hỏi gì, hệ thống kia lại chẳng thèm đếm xỉa đến nàng nữa.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi." Tô Ngưng Nguyệt cực kì nghi hoặc.
Kỳ thực Tô Ngưng Nguyệt không biết rằng hệ thống kia đang trong quá trình nâng cấp lại thấy được nàng lo lắng như vậy, đành bắt ép mình tạm thời ngừng lại, quay sang nói với nàng vài câu. Sau đó thấy nàng vẫn ổn thì lập tức quay lại không gian canh tác. Cho nên sau đó nàng có nói gì thì hệ thống cũng chẳng nghe thấy nữa.
"Mặc kệ là chuyện gì, miễn bọn chúng không sao là được!" Sau một hồi suy nghĩ, nàng nhẹ nhàng nói với chúng: "Nếu như các ngươi đang trong quá trình tu luyện tu vi, ta đành đi một mình vậy." Nói rồi xoay người rời khỏi phòng.
Tô Ngưng Nguyệt một mình đi về hướng lên núi.
Bắc Minh vẫn âm thầm theo sau nàng."Tô cô nương lại muốn lên núi làm gì ?"
Tô Ngưng Nguyệt một đường vừa đi vừa hát, Bắc Minh nghe được thì lấy làm kỳ lạ: "Quái lạ, bài mà Tô cô nương hát sao nghe lạ thế nhỉ, một bài mình cũng chưa từng nghe qua.
Bởi vì nàng căn bản không phải là người của thời đại này, mà là đến từ một thế giới khác, tất nhiên hắn nghe không hiểu lời bài hát của nàng.
Sau khi Tô Ngưng Nguyệt lên núi, nàng dựa theo trí nhớ không ngừng tìm kiếm, xem có thể tìm được vài thứ rau dại có thể ăn hay không.
"Chắc là phải có rau dại ăn được chứ!"
Nàng đi xung quanh hồi lâu vẫn không tìm được thứ gì, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ đất ở đây không thích hợp cho rau dại sinh trưởng sao ?"
Lúc vẫn đang nghĩ ngợi xem nên tìm tiếp ở đâu, thì trời đột nhiên biến chuyển, sắc trời bỗng tối sâm lại, Tô Ngưng Nguyệt thâm kêu không ổn: "Bây giờ phải làm sao đây ? Ngộ nhỡ trời mưa, vậy thì mình không về nhà được rồi.' Nàng muốn nhanh chóng xuống núi, nhưng trời rất nhanh đã trút mưa, hơn nữa mưa không nhỏ.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn quanh, nàng chỉ đành tìm xem có sơn động nào gần đấy không, cuối cùng cũng tìm được một cái, nhanh chân chạy đến đó.
"Thật là đáng ghét, tại sao trời đang đẹp như thế nhất định phải đổ mưa cơ chứ ? Thật là nắng mưa thất thường." Tô Ngưng Nguyệt càu nhàu.
"Ây, thật là không ngờ mà, rau dại đã không có mà bản thân lại còn bị kẹt ở đây!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận